Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổiTác giả: Di NhiênDịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 279: Trúng độc
Ở không lâu là tốt rồi, không có thời gian gây tai cho con trai ta.
Ngô thị tự nhận mình là đoan trang khéo léo mỉm cười: "Cô nương đã nói như vậy, vậy ta yên tâm rồi."
Yến Tam Hợp nhìn khóe miệng nàng cong lên quá mức, lạnh lùng nói: "Không còn sớm nữa, mời phu nhân về đi!"
"Ta chờ Lý Chính Gia đến." Ngô thị: "Ta có kêu phòng bếp nhỏ nấu cho cô nương chút canh sườn củ sen, thanh hỏa bổ khí, nếu cô nương không so đo với ta thì ta cũng muốn làm chút gì đó, dỗ cho cô nương vui vẻ."
Yến Tam Hợp hơi khó tin, Ngô thị lại hạ thấp mình như vậy.
Đúng lúc này, Lý Chính Gia mang theo hộp thức ăn cười híp mắt đi vào: "Để cô nương đợi lâu rồi, canh này phải hầm hơn một canh giờ, mới có thể ra nồi."
Ngô thị vội hỏi: "Đã đưa đến cho lão phu nhân và lão gia bên thư phòng chưa?"
Lý Chính gia cười nói: "Hồi bẩm phu nhân, đã đưa đến hết rồi."
Ngô thị đứng dậy: "Cô nương nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi ngay đây.
"Thang Viên." Yến Tam Hợp như trút được gánh nặng: "Tiễn phu nhân giúp ta."
Thang Viên đưa Ngô thị về, chỉ vào hộp thức ăn hỏi: "Cô nương có ăn không?"
"Không ăn."
"Cô nương có điều không biết, nhà ngoại phu nhân là người Hồ Bắc, món canh này là món canh nổi tiếng ở quê nhà, lão phu nhân không ăn được dầu mỡ cũng khen một tiếng ngon." Thang Viên cười nói: "Phu nhân có thể cầm canh này đến, là có ý muốn lấy lòng cô nương, tốt xấu gì cũng nếm thử một miếng đi!"
Yến Tam Hợp mặc dù không thích vòng vo khúc khủy trong nội trạch, nhưng cũng biết "Nếm một miếng", có nghĩa là xóa bỏ ân oán trước đây.
"Ừ." Không nhìn mặt tăng nhìn mặt Phật, cho Tạ Tri Phi chút mặt mũi vậy.
Thang Viên vội lấy thìa múc ra một chén, Yến Tam Hợp nhìn thì thấy chẳng có chút dầu mỡ nào.
Nàng chậm rãi uống hết nửa chén, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Người nhà ngoài của phu nhân đâu, còn đi lại với Tạ gia không?"
"Lão phu nhân và lão gia không cho phép đi lại."
"Tại sao?"
"Ngô gia quá hạn hẹp, tới cửa chỉ biết tìm thứ tốt. Phu nhân lỗ tai mềm, luôn thích lấy đồ của Tạ gia lén lút trợ cấp cho nhà ngoại, mười lần tám lần còn được, cứ mãi như thế nên chọc giận lão gia." Thang Viên thở dài: "Lão gia không muốn gặp phu nhân, giao cả nhà cho đại thiếu phu nhân lo, cũng có một phần là do người nhà của phu nhân."
"Ai da, sao mặt cô nương lại đỏ như vậy?"
"Ta... ta..." Yến Tam Hợp cực kỳ khổ sở kéo cổ áo: "Ta... không thở nổi, ngươi...ngươi... mau đi mời lang trung... ta...?"
Trúng độc rồi!
Nương ta ơi!
Thang Viên nhanh chân bỏ chạy, vừa liều mạng chạy, vừa lớn tiếng hô: "Người đâu, mau tới đây, cô nương trúng độc rồi, cứu mạng, mau cứu mạng!"
......
Trong tửu lâu vô cùng ồn ào.
Tạ Tri Phi miễn cưỡng tựa lưng vào ghế dựa, ánh mắt đảo qua Chu Thanh, Chu Thanh lập tức đứng dậy đi đến chỗ chưởng quầy tính tiền.
Lại là một buổi tối không thu hoạch được gì.
Lý Bất Ngôn ngồi đối diện Tạ Tri Phi, đưa đầu lại gần: "Đã mấy ngày rồi mà chẳng nghe được gì, Tam gia nói xem vì sao thế?"
Tạ Tri Phi chợt ảm đạm, một lát sau, mới thấp giọng nói: "Thời kỳ đặc biệt, không ai dám gây hoa, về thôi!"
Lý Bất Ngôn: "Ngày mai còn tới không?"
Ngày mai?
Tạ Tri Phi chợt cười với Lý Bất Ngôn: "Ngày mai là mười bốn, trong phủ có việc. Đúng rồi, Tĩnh Tư Cư các ngươi có động tĩnh gì không?"
Ngươi muốn động tĩnh gì?
Lý Bất Ngôn hiễu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ: "Không biết, tiểu thư không dặn?"
Cái gáo nước lạnh này giội đúng là...
Không sao, Tam gia da dày rộng lượng, nếu như nha đầu kia không có động tĩnh gì thì sẽ dứt khoát đưa tay ra luôn.
Xe ngựa đi vào bốn ngõ nhỏ, bỗng nhiên một hồi tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần.
Gia, nhìn hình như là Tiểu Bùi gia.
Hắn không phải đi trước một bước sao, sao còn đến Tạ gia?
Tạ Tri Phi nhảy xuống xe, vừa đứng vững thì một người một ngựa đã vọt tới trước mặt.
Tiểu Bùi gia siết chặt dây cương, vó ngựa hí vang ngẩng cao đồng thời hô to: "Tạ Ngũ Thập, Yến Tam Hợp trúng độc, cha ta xuất phát trước một khắc, đã đến Tạ phủ các ngươi chưa thế?"
Tạ Tri Phi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng dáng xẹt qua bên cạnh, chân đạp xe ngựa nhảy lên đầu tường, hai ba cái đã biến mất trong bóng đêm.
Tạ Tri Phi bỗng dưng biến sắc, đưa tay túm lấy cánh tay Tiểu Bùi gia, nhảy lên: "Mau, hồi phủ."
Tiểu Bùi gia hai chân kẹp ngựa cưỡi đi.
...... Tĩnh tư cư, đèn đuốc sáng như ban ngày.
Lão phu nhân ngồi ở trong ghế thái sư, trước mặt là Thang Viên đang quỳ, Thang Viên nước mắt nước mũi kể lại chuyện.
Chuyện rất đơn giản, chỉ ba câu là có thể nói rõ ràng.
Nói xong, tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người Ngô thị.
Sắc măt Ngô thị trắng bệch, quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, kêu rên: "Lão phu nhân à, trời đất chứng giám, ta không hề có ý hại Yến cô nương, ta chỉ là muốn lấy lòng nàng thôi!"
Lão phu nhân gõ mạnh quải trượng xuống đất, tức đến xanh mặt: "Ngươi là muốn tốt cho nó hay là muốn mạng của nó hả?"
Ngô thị nước mắt cuồn cuộn: "Lão phu nhân, ta không có..."
"Không à? Ai có thể tin được! Ngươi không vừa mắt với Yến Tam Hợp. Nàng ăn canh ngươi đưa mới xảy ra chuyện, không có chuyện gì tỏ ra ân cần, không gian thì cũng là trộm."
Tạ Đạo Chi hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận trong lòng: "Thiếu phu nhân, con vào trước xem tình hình bên trong, người thế nào rồi?"
"Ừ."
Chu thị vừa muốn cất bước vào, thì đã thấy Bùi thái y từ bên trong đi ra.
Tạ Đạo Chi vội vàng nghênh đón: "Thế nào rồi?"
Bùi Ngụ nhìn Tạ Đạo Chi, lại nhìn Ngô thị trên mặt đất: "Nửa bát canh còn lại ở đâu để ta xem thử."
Thang Viên vội vàng bò dậy, bưng canh đến trước mặt Bùi Ngụ: "Bùi thái y, ở đây."
Bùi Ngụ lấy tay chấm một chút, bỏ vào trong miệng nếm thử, hỏi: "Canh này dùng cái gì nấu, bên trong thêm thứ gì?"
Hai mắt Ngô thị đẫm lệ: "Là hầm sườn thôi, chẳng thêm gì cả, canh này lão phu nhân cũng uống, lão gia cũng uống, không có sao cả."
Bùi Ngụ trả bát lại cho Thang Viên: "Yến cô nương không phải trúng độc gì cả, chỉ là dị ứng thôi."
"Ta đã nói ta oan uổng rồi mà." Ngô thị vừa nghe lời này bèn kêu lên với Tạ Đạo Chi.
Tạ Nhi Lập tức tiến lên một bước: "Bùi thúc, chuyện này là sao thế?"
"Canh ở quê phu nhân ta cũng may mắn được ăn mấy lần." Bùi Ngụ nhíu mày: "Hôm nay trong canh hình như có thêm vị gì đó."
"Thêm cái gì?" Vẻ mặt Ngô thị mờ mịt: "Ta không biết."
Bùi thái y: "Ta vừa mới nếm thử, trong canh này còn thêm một vị nấm tươi."
Tạ Đạo Chi: "Nấm?"
Bùi thái y: "Yến cô nương lại dị ứng với nấm."
Bùi thái y như có điều suy nghĩ nhìn Ngô thị một cái: "Một ít thì không thể có phản ứng, nếu bỏ nhiều sẽ bị khó thở, cả người sưng đỏ, thậm chí ngất xỉu vì sốc."
"Vậy bây giờ nó sao rồi?" Lão phu nhân sốt ruột.
"Đã ép nôn mấy lần rồi, không có gì đáng ngại nữa, chỉ là vết ban trên người phải mấy ngày nữa mới hết, lát nữa ta sẽ kê đơn thuốc, uống thuốc đắng vài ngày là được." Thần sắc Bùi thái y sắc bén: "Về sau, tuyệt đối không thể cho nàng ăn những thứ này, người khác ăn thì không sao, đối với nàng chỉ chẳng khác gì đòi mạng."
"Ta không kêu họ bỏ vào, không phải ta mà." Ngô thị khóc không thành tiếng nói: "Ta không biết Yến cô nương ăn không được nấm, ta không biết gì cả."
"Ai nói ngươi không biết!"
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lướt qua một bóng người, vừa tập trung nhìn thì đã thấy một thanh nhuyễn kiếm sáng loáng đặt ngang dưới cổ Ngô thị.