Lý Bất Ngôn lần thứ hai đi vào thư phòng này.
Cách bố trí của thư phòng, không giàu có, không xa xỉ, không đắt đỏ, trong ngoài đều lộ ra một chữ: Nhã.
Trên vách tường treo mấy bộ tranh chữ, vừa nhìn đã biết là bút tích của một người.
Đồ trang trí trên Đa Bảo Các, cái nào cũng đẹp đẽ tinh xảo.
“Ôi trời ơi.” Lý Bất Ngôn ôm ngực, nói lời từ tận đáy lòng: "Thái Tôn điện hạ, đây không phải giết người tru tâm, đây là tra khảo, không ngừng tra khảo.”
“Sao cô nương lại nói vậy?”
Lý Bất Ngôn cong mắt: “Con người ta thực ra còn có một tật xấu.”
Triệu Diệc Thời: "Cái gì?”
“Tham tiền.”
Triệu Diệc Thời: "…”
Lý Bất Ngôn đưa ngón tay chỉ vào từng thứ trong phòng: “Thư nào cũng là đồ tốt đồ đẹp. Thái Tôn điện hạ, ngài thế này là muốn ta thèm chết phải không.”
Nghiêm Hỉ cúi mặt, lườm nàng.
Nữ tử trên đời này đều có một đức tính, đều muốn kiếm chút lợi ích từ nam nhân.
Trong lòng Triệu Diệc Thời cũng mơ hồ cảm thấy tức giận, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: "Cô nương nhìn trúng cái gì, có thể xin ta một cái.”
“Điện hạ, tuyệt đối không thể.” Nghiêm Hỉ vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Mấy thứ này đều do trong cung ban thưởng. Lý cô nương này chẳng qua chỉ là nha hoàn hầu hạ, đừng nói đòi, cho nàng nhìn một cái thôi đã là đề cao nàng rồi.”
Lý Bất Ngôn giống như không nghe thấy Nghiêm Hỉ nói gì, ánh mắt sáng ngời: “Điện hạ, ta có thể ghé sát vào xem một chút không?”
Giọng Triệu Diệc Thời nhạt đi: "Cô nương cứ tự nhiên!”
Cứ tự nhiên gì chứ!
Nghiêm Hỉ vội vàng đi theo, vẻ mặt cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của Lý Bất Ngôn.
Những thứ này đều là đồ vật vô giá, lỡ như bị gì thì nha hoàn ngươi có chết bao nhiêu lần, cũng bồi thường không nổi đâu.
Lý Bất Ngôn chậm rãi dạo qua một vòng ở trước Đa Bảo Các, lại dạo qua một vòng nữa, lúc đi tới vòng thứ ba thì Nghiêm Hỉ lại nhịn không được.
“Cô nương, có chừng có mực chút đi! Có hiểu quy củ hay không, có biết chừng mực hay không?”
“Ừ, nên có chừng mực thật.” Lý Bất Ngôn thu hồi tầm mắt, ôm quyền nói với Triệu Diệc Thời: “Điện hạ, ta tới lấy bao quần áo hôm đó.”
Triệu Diệc Thời hơi nhíu mày: "Nghiêm Hỉ.”
Nghiêm Hỉ vội vàng xách bao quần áo lên, nhét vào trong ngực Lý Bất Ngôn, hắng giọng, tức giận nói: "Lý cô nương còn có việc gì sao?”
“Không có.” Lý Bất Ngôn hất cằm: “Điện hạ, núi xanh không đổi, sông kia chảy dài, cáo từ.”
Lần này, không chỉ Nghiêm Hỉ há hốc mồm, ngay cả Triệu Diệc Thời cũng hơi sửng sốt: “Khoan đã, cô nương thật sự không xin bản điện hạ một món sao?”
“Không cần, ta đỡ thèm rồi.”
Triệu Diệc Thời nhìn vẻ mặt tươi cười của cô: "Nhìn là đỡ thèm rồi à?”
“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.”(*) Lý Bất Ngôn buộc túi quần áo lên người, khẽ cười rồi xoay người rời đi.
(*) Câu này dịch ra thì là dân thường vốn vô tội, nhưng nếu trên người có ngọc ngà quý giá thì sẽ mang tội. Còn ý nghĩa là chỉ người có tài năng, có hoài bão sẽ bị hãm hại.
Sắc mặt Triệu Diệc Thời trước vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng lại như có một trận gió xuân phất qua.
Có nhiều nữ tử tham tiền; nhưng chẳng có nhiều nữ tử biết hoài bích sẽ có tội.
Nữ tử háo sắc rất nhiều, nhưng nữ tử thích sắc mà không dâm thì không nhiều lắm.
Nữ tử ra vẻ rất nhiều, những nữ tử hào phóng thẳng thắn, nữ tử không có gì cầu xin không nhiều lắm.
Nghiêm Hỉ quay đầu nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, vội "haiz" một tiếng, thông minh đuổi theo: “Lý cô nương?”
Lý Bất Ngôn xoay người: "Còn có việc sao?”
“Điện hạ.” Nghiêm Hỉ lẳng lặng tăng thêm ngữ khí: “…Ngài còn có chuyện gì muốn nói mà nhỉ?”
Triệu Diệc Thời lấy lại tinh thần, đi tới cạnh cửa đứng lại: “Lời cô nương vừa nói…”
“Con người quý ở chỗ hiểu rõ bản thân muốn gì, với thân phận của ta thì chỉ có thể nhìn, nếu điện hạ thật muốn ban thưởng cho ta, thì phước mỏng, sợ không chịu được.”
Lời này nghe thì thô lỗ không có gì, nhưng tinh tế cân nhắc lại thì ý vị rất sâu xa.
Triệu Diệc Thời cười đổi chủ đề: “Trong bao quần áo của cô nương là cái gì vậy?”
“Là xiêm y người từng mặc.”
Khí lạnh chạy từ lòng bàn chân Nghiêm Hỉ thẳng lên đầu, vội đưa mắt nhìn chủ tử nhà mình.
Chủ tử không chỉ không tức giận, lại còn ôn hòa nói: "Lần tới cô nương đến quý phủ, không cần trèo tường, cứ quang minh chính đại đi vào từ cửa.”
Lý Bất Ngôn cười cong mắt: “Đăng đồ tử háo sắc, không trèo tường thì không thể nhìn trộm!”
Dứt lời, dưới chân đạp một cái, đan điền vận khí, nhảy lên đầu tường.
Đứng ở đầu tường một lát, cô chợt xoay người, hai mắt lóe sáng.
"Điện hạ, ta họ Lý, tên Bất Ngôn, lấy từ câu thơ ‘đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê’(*), ngài nhớ chưa?”
(*) nghĩa là Cây đào, cây mận chẳng nói năng gì, nhưng dưới gốc cây lại tự tạo nên lối đi nhỏ. Nghĩa bóng là chỉ, con người tài năng khiêm tốn ẩm mình vẫn sẽ được người người kính ngưỡng, cảm phục.
Câu nói cuối cùng vừa dứt, người đã sớm không thấy bóng dáng.
Ngươi chỉ là một nha hoàn, còn dám để điện hạ nhớ kỹ ngươi?
Nghiêm Hỉ thầm nghĩ quả thực không có vương pháp.
“Điện hạ, trở về đi, mặt trời bên ngoài độc lắm!”
“Nàng đặt tên sai rồi.”
“Hả?”
Triệu Diệc Thời bật cười, lắc đầu: "Lý To Gan mới hợp với nàng.”
Nghiêm Hỉ cười theo: "Điện hạ nói rất đúng.”
“Điện hạ…” Giọng nói từ xa đến gần.
Tiểu nội thị vội vàng vào trong viện: "Điện hạ, Thái tử từ trong cung trở về, xin ngài lập tức đi qua đó một chuyến.”
Nụ cười trên mặt Triệu Diệc Thời cứng đờ.
……
Ngay tại lúc Thái tử mời thái tôn đi qua, Tạ Đạo Chi cũng trở về Tạ phủ, triều phục còn chưa thay đã đi thẳng đến viện của Lão Tam.
Tạ Tri Phi vừa mới uống thuốc xong, miệng toàn vị đắng, thấy phụ thân đến, thì vội vàng bảo Chu Thanh đỡ mình ngồi dậy.
“Phụ thân vừa hạ triều sao?”
Tạ Đạo Chi khoát tay, ý bảo Chu Thanh ra cửa trông coi.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Tạ Tri Phi chột dạ, không dám mở miệng trước.
Phụ thân ở trên quan trường mưa gió, có trường hợp gì chưa từng thấy qua, mấy câu vừa hỏi, là để thăm dò tính toán của hắn.
Ai ngờ Tạ Đạo Chi không nhắc tới chuyện gì: “Bên Binh Mã Ti đại ca con xin nghỉ giúp con rồi.”
Tạ Tri Phi kinh ngạc: “Xin nghỉ bao lâu?”
"Một tháng rưỡi." Tạ Đạo Chi: "Nửa tháng này người có thể ăn uống chơi bời, chỉ là đừng làm chuyện đứng đắn gì cả.”
Tạ Tri Phi không ngờ phụ thân lại nói như vậy, hơi sửng sốt.
Trên đời này đã có người quá ngu xuẩn, rơi vào bẫy, cũng có người quá thông minh mà rơi vào bẫy rập.
Lời nói của Tạ Đạo Chi rất thấm thía: “Lão Tam à, Tạ gia có đại ca con rồi nên ta không mong con sẽ trở nên nổi bật, cứ bình an mà sống là được rồi.”
Tạ Tri Phi mím môi.
Lời này của phụ thân có không ít thâm ý bên trong.
Hắn lần này dùng chính mình làm mồi nhữ, chỗ tốt là kéo Từ gia xuống ngựa, chỗ xấu là để lộ bản thân trước mắt người đời.
Đúng như lời cha nói, trên đời này có người ngu xuẩn, cũng có người thông minh.
Người thông minh suy nghĩ sâu xa một chút, suy nghĩ nhiều một chút, là có thể suy nghĩ ra chút tư vị khác biệt.
Nếu ngẫm ra được tư vị này thì cái lớp da công tử ăn chơi phong lưu của Tam gia hắn cũng coi như là bị xé xuống.
Ba nam nhân trong quan trường Tạ gia, lão gia làm quan tới nội các, đã đi tới trung tâm quyền lực. Con trai lớn thì ở Hàn Lâm Viện, giấu tài, từng chút tôi luyện tư lịch. Nếu như hắn còn nổi bật lên thì Tạ gia sẽ con chim đầu đàn dễ thấy trong mắt người khác.
Căn cơ Tạ gia cũng không sâu, chỉ là từ đời của phụ thân phất lên, khác với những nhà quyền quý tích lũy mấy đời ở thành Tứ Cửu này, họ chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.
Kết cục của chim đầu đàn là gì, ai cũng biết.
“Phụ thân, con biết rồi.”
“Biết là tốt rồi.” Tạ Đạo Chi đứng lên, nhìn con trai: “Lão Tam à, dưới chân thiên tử, gấm vóc đầy đất, sống lâu thì phải rụt đầu, cụp đuôi mà sống qua ngày, phong lưu luôn bị mưa gió thổi đi.”
Tạ Tri Phi chợt ngơ ngẩn, lúc tỉnh táo lại thì trong phòng đã sớm không còn bóng dáng phụ thân, chỉ có Chu Thanh đứng trước giường.
“Tam gia, Liễu di nương tới rồi, có gặp hay không?”