Trên quan đạo đi về phía tây, một chiếc xe ngựa rất nhanh chạy.
Trong xe, hai người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, thỉnh thoảng quét mắt nhìn bao tải bên cạnh, khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc.
Tạ tam gia quả nhiên giống như trong truyền thuyết, đúng là chỉ được cái bề ngoài, chẳng phí sức của huynh đệ bọn họ chút nào.
Còn tự xưng là một võ quan, quả thực con bà nó mất mặt!
“Gia chúng ta sẽ làm gì với hắn?”
“Tám chín phần mười cắt thứ đồ chơi kia của hắn.”
“Ba đứa con trai Tạ gia, cắt một đứa, còn có hai đứa.”
“Bên chúng ta thì hỏng, tuyệt hậu rồi.”
“Sao lão gia nhà chúng ta không điều dưỡng chút, rồi sinh thêm một đứa nữa.”
Ta thấy là nằm mơ.
Tạ Tri Phi trong bao tải thầm đáp lại một câu.
Hơn một canh giờ sau, xe ngựa quẹo vào đường nhỏ, lại đi một chốc rồi vào một trang viện.
Trước cửa trang viện, mấy thị vệ đã chờ ở cửa.
Hai người trên xe nhảy xuống, một người trong đó nói: "Lưu ca, người này nhốt ở kho củi?”
Người tên Lưu ca vén rèm xe lên: “Kho củi có người rồi.”
“Nữ nhân kia tới tay rồi à?”
“Còn không tới tay được sao, nhốt tên Quan Mã Tư họ Tạ này đi.”
“Lưu ca, gia của chúng ta không được, ngươi nói xem nữ nhân kia có phải để dành cho chúng ta hay không?”Tên Lưu ca cười dâm đãng vài tiếng: “Không phải cho chúng ta, là các huynh đệ đều có phần, muốn chơi thế nào cũng được.”
“Ha ha ha...”
"Nhìn cái bộ dạng gấp gáp của các ngươi kia, nhét cái thứ đồ chơi lủng lẳng kia lại cho ta, trước khi gia lên tiếng, ả kia không được thiếu một cọng tóc nào, nghe chưa?”
“Nghe rồi, Lưu ca ngươi yên một trăm cái tâm đi!”
Mấy người vừa nói, vừa kéo xe ngựa vào trong trang.
Hai người thân thể cường tráng leo lên xe ngựa, đem bao tải xuống, sau đó ném mạnh cho gã hầu ngựa một cái.
Đầu Tạ Tri Phi chạm đất, đập mạnh một cái, đau đến da đầu tê dại, trước mắt toàn là sao vàng. Chậm lại một chút, tay hắn nhẹ nhàng giãy ra, dây thừng đã đứt, lại cầm lưỡi dao dùng sức vạch lên bao tải.
Ánh sáng chiếu vào, Tạ Tri Phi hít một hơi không khí trước.
Trong lúc hít thở, hắn chợt nghĩ tới điều gì.
Nữ nhân kia chắc chắn là Yến Tam Hợp.
Phục luôn, nha đầu Lý Bất Ngôn kia là để trang trí à, sao lần nào cũng không bảo vệ được người thế?
Còn những người hắn cử đi thì sao?
Chết rồi à?
Tạ tam gia tức đỏ mắt?
……
Yến Tam Hợp tỉnh lại.
Trong nháy mắt mở mắt ra, ký ức phút chợt tiến vào trong đầu.
Nàng đứng ở bờ sông, đang yên lặng nhìn mặt sông, thì chợt nghe được phía sau có động tĩnh, không kịp xoay người, cổ đã bị đánh một cái.
Là ai? Chỉ có tên tiện nhân Từ Thịnh kia thôi!
Yến Tam Hợp động đậy tay chân, mới phát hiện tay và chân mình đều bị trói ở phía sau, muốn ngồi dậy cũng rất khó khăn.
Nhưng càng như thế, Yến Tam Hợp càng bình tĩnh.
Lý Bất Ngôn bơi không tệ, nhưng kẻ này có thể bắt được nàng trong thời gian ngắn như thế, hẳn là thân thủ tốt.
Lúc mình đứng bên bờ nước, là chưa tới buổi trưa.
Lúc này mặt trời từ phía tây hơi nghiêng một chút, ước chừng là qua một hai canh giờ, một hai canh giờ này cũng đủ để Lý Bất Ngôn chạy về kinh thành báo tin.
Nói cách khác, Tạ Tri Phi giờ phút này đã nhận được tin tức nàng bị bắt đi, đang tìm nàng khắp nơi.
Bằng cái đầu Tạ Tri Phi kia, không cần nghĩ cũng biết là ai ra tay.
Một hai canh giờ tìm được nàng tuyệt đối không đủ, phỏng chừng phải ba bốn canh giờ, như vậy nói cách khác...
Cửa phòng củi đột nhiên mở ra, một khuôn mặt quen thuộc thò vào.
Trái tim Yến Tam Hợp chợt ngừng lại.
Người này, hắn bay tới sao?
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Tri Phi làm động tác im lặng với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp chớp chớp mắt, ý bảo hắn hoàn toàn có thể yên tâm, cũng ý bảo hắn mau giúp nàng cởi dây thừng trước.
Tư thế tay chân bị cột ở phía sau, mặt chạm đất thế này đúng là nhục muốn giết người.
Tạ Tri Phi hoàn toàn không lĩnh hội được ý của Yến Tam Hợp, sau khi kéo hai thị vệ bị hắn đánh ngất vào, mới đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, cởi dây thừng giúp nàng.
Lúc cởi ra, vừa nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay nàng, thì lửa trong bụng Tam gia chợt bốc lên, cũng muốn giết người.
Cho nên lúc trói hai thị vệ kia, Tạ Tri Phi dùng sức thật mạnh không nói, còn đá một cước thật mạnh lên đầu một trong hai người.
Yến Tam Hợp xoa cổ tay đang đau, nhìn vẻ tức giận trên mặt Tạ Tri Phi, thấp giọng hỏi.
Nơi này là đâu? Sao ngươi tìm được nhanh như vậy? Bọn Lý Bất Ngôn đâu?
Tạ Tri Phi không có thời gian giải thích, cũng không trả lời được: “Ngoan, chúng ta tìm một chỗ trốn trước đã.”
Ngoan?
Lúc này nói chữ này, thích hợp ư?
Trốn vào?
Tại sao phải trốn?
Chẳng lẽ bọn Lý Bất Ngôn không đi theo?
Yến Tam Hợp mặc dù chứa cả bụng câu hỏi, nhưng một chữ cũng không hỏi ra khỏi miệng, chỉ lạnh lùng nói: "Trốn ở đâu?”
“Dù sao cũng không thể ở lại đây, đi ra ngoài trước rồi nói sau.”
Tạ Tri Phi sờ sờ trên người, lấy dao găm không biết từ từ chỗ nào đưa cho nàng: “Cầm, phòng thân.”
“Ta có!” Yến Tam Hợp móc một cây dao găm từ sau lưng ra.
Tạ ơn trời đất, mấy tên này chưa kịp lục soát thân thể nàng.
Hai người khom lưng đi ra khỏi phòng củi, dán tường đi về phía góc trang viện.
Vòng qua một căn nhà thấp, Yến Tam Hợp mới phát hiện đây là trang viện ở vùng ngoại ô, phía sau trang là dãy núi liên miên.
Mắt cô sáng lên: “Trốn trên cây!”
“Trốn trên cây!”
Giọng nói trầm thấp của Tạ Tri Phi cơ hồ vang lên cùng lúc với nàng.
Hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được được kinh ngạc.
Tạ Tri Phi: "Ngươi biết trèo cây?”
“Coi thương ai đấy hả Tam gia?”
Yến Tam Hợp bỏ lại một câu này, lập tức chạy như bay.
Trong mắt Tạ Tri Phi hiện lên ý cười, cũng chạy như bay theo.
Hai bóng người chạy như bay dưới ánh mặt trời buổi chiều, không bao lâu đã chạy tới bức tường vây.
Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống: “Đạp vào vai ta, trèo lên trước.”
Yến Tam Hợp hoàn toàn không do dự, một chân giẫm lên vai Tạ Tri Phi, một tay ôm lấy bức tường vây, dùng sức nhảy lên bức tường.
Còn chưa kịp thở một hơi, cô đã xoay người, vươn tay: “Lên đây.”
Tạ Tri Phi cũng không do dự, nắm lấy tay Yến Tam Hợp, chân đạp lên tường vài cái, người đã nhảy lên.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng la hét.
Không hay rồi, có người phát hiện bọn họ chạy trốn rồi.
Tạ Tri Phi biến sắc, nhảy xuống khỏi đầu tường.
"Nhanh, nhảy xuống đi, ta đỡ ngươi!”
“Tránh ra.” Yến Tam Hợp đâu cần hắn đỡ, cắn răng một cái thả người nhảy xuống.
Chân vừa chạm đất, cánh tay của nam nhân đã vững vàng đỡ lấy cô.
Yến Tam Hợp hất cằm: “Lên cây!”
Tạ Tri Phi gật đầu: “Tìm cái lớn nhất.”
Dưới núi Thái Hành, đều là đại thụ chọc trời.
Yến Tam Hợp tìm thân cây có cành lá tươi tốt nhất, đầu tiên là ngẩng đầu quan sát hướng đi của thân cây, lập tức cúi đầu nhổ hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, chà xát tay.
“Ta lên trước!”
Cô giống như một con mèo, mới mấy bước đã bò lên, bò vừa nhanh nhẹn vừa nhẹ nhàng.
Ánh mặt trời xuyên qua rừng cây chiếu xuống, ánh mắt Tạ Tri Phi lấp lánh, trong nháy mắt hắn đã hoảng hốt, giống như trở về một buổi chiều nào đó chín năm trước.
“Còn đứng đó làm gì, lên đây!”
Yến Tam Hợp quay đầu thấy Tạ Tri Phi còn đứng ngây ngốc, trừng mắt, tròng mắt sắp nứt ra: “Mau lên!”
Tạ Tri Phi cảm thấy trái tim mình như bị cái gì khẽ khều một cái.