Phụ nhân trước mắt tuổi còn rất trẻ, thân hình gầy gò, toàn thân không có trang sức nào, cả người thuần khiết.
“Tri Phi, ta là lục tỷ của Quý phủ, Quý Huệ, hồi nhỏ đệ thường theo Minh Đình về nhà ta chơi, sao đệ quên mất ta rồi.”
“Lục tỷ!”
Tạ Tri Phi vỗ trán, khó khăn lộ ra nụ cười chiêu bài: "Sao tỷ lại gầy như vậy? Hèn gì ta không nhận ra.”
Hốc mắt Quý Huệ đỏ lên.
Mấy tháng nay nhà ngoại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng có thể không gầy sao?
Lúc này, Tạ Tri Phi liếc mắt nhìn Chu Thanh ở phía sau.
Chu Thanh lập tức móc trong ngực ra một túi tiền: “Người đã tìm được rồi, lão đại mời các huynh đệ uống rượu, giải tán trước đi.”
“Lão đại, hai người bịt mặt kia có cần các huynh đệ…”
“Tạm thời không cần. Tam gia muốn tự mình giải quyết!”
“Vâng!” Bọn thị vệ đồng loạt lui ra ngoài.
Ninh thị thấy cửa lớn mở, nói chuyện không tiện: “Đi, chúng ta ra phía sau nói chuyện.”
“Chờ đã.” Tạ Tri Phi: "Trang viên này là của Tam phu nhân ư?”
“Là của hồi môn của ta.”
"Ngựa thì sao, sao lại treo cờ trắng?”
"Cửu cô nương nhà chúng ta không phải mất ở trong ngục sao, khi đó tang sự làm rất đơn giản, lúc này Quý gia không sao rồi, dù sao cũng phải thay nàng...”
Ninh thị quay lưng lau nước mắt, kéo tay Yến Tam Hợp: “Quên đi, không nói những thứ này nữa, đi thôi.”
“Tam phu nhân đừng kéo nàng!”
Tạ Tri Phi kéo tay Yến Tam Hợp về, tựa như bảo vệ đứa con: “Yến Tam Hợp, ngươi cẩn thận dưới chân.”
Ninh thị ngẩn ra, quay đầu, cười sâu xa.
Cười cái gì mà cười?
Mất rồi lại được, hiểu không?
Ong một tiếng, Tạ Tri Phi khẽ há miệng, biểu tình trên mặt có hơi hoảng hốt.
Không đúng lắm!
Làm sao ta có thể nghĩ đến từ "mất và lại được" nhỉ?
Tạ tam gia kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp bên cạnh, trái tim lập tức lại sôi trào.
Thình thịch thình thịch!
Trái tim kia giống như biến thành một con dã thú, những năm gần đây đều yên lặng ngủ gật, nhờ vụ sợ bóng sợ gió hôm nay mà được đánh thức.
Vì thế, nó mở cái miệng to như chậu máu, rít gào muốn đi ra ngoài kiếm ăn.
“Yến Tam Hợp.”
Hắn theo bản năng gọi một tiếng, muốn nhắc nhở nàng phải cẩn thận, người mà con dã thú kia muốn ăn thịt, giống như, tựa hồ... Là nàng!
Yến Tam Hợp nghe Tạ Tri Phi gọi thì chờ hắn nói tiếp.
Đợi nửa ngày, không chỉ không đợi được câu nào, mà lại đợi được một tên ngây ngốc.
Người này cứ đứng ngây ra như thế trên hành lang, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang tơ máu, kinh ngạc nhìn nàng, chỉ là không nói lời nào.
Ma nhập à?
Yến Tam Hợp giơ ngón tay lên, chọc ở giữa trán hắn.
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo từ đỉnh đầu lan xuống, hắn giật mình một cái, chợt lấy lại tinh thần.
Yến Tam Hợp đẩy hắn xuống: "Đi lẹ, đang chờ đấy!”
Tạ Tri Phi vừa ngước mắt, thì phát hiện bốn con mắt Ninh thị và Quý Lục tỷ đều ở trên người hắn.
“Khụ khụ khụ...” Hắn chột dạ, che giấu nói: "Ta vừa mới nghĩ đến một vụ án.”
“Ai da da da, Tam gia tốt của ta!” Ninh thị cũng bất chấp, túm lấy cánh tay Tạ Tri Phi dùng sức kéo về phía trước: “Chuyện này còn quan trọng hơn vụ án nữa.”
Tạ Tri Phi giống như khúc gỗ bị nàng dắt đi, cảm quan toàn thân vẫn còn ở Yến Tam Hợp đằng sau.
Lại không biết, Yến Tam Hợp giờ phút này cũng đang nhìn bóng lưng của hắn, như có điều suy nghĩ.
Ninh thị dẫn người đến một gian phòng ở hậu viện.
Nhà này là nơi ông chủ bàn sổ sách, tiếp đón những vị khách quan trọng, bàn ghế đầy đủ mọi thứ.
Ninh thị tự mình cầm đèn, một lần nữa pha trà nóng lên, vội nói: “Yến cô nương, vừa rồi còn chưa hỏi xong, đã bắt được tên trộm mộ lão phu nhân nhà chúng ta chưa?”
Yến Tam Hợp thản nhiên quét mắt nhìn Tạ Tri Phi: “Ngươi nói trước, có chuyện gì?”
Ninh thị vội vàng nháy mắt với Quý Huệ, ý bảo nàng mau nói.
Quý Huệ cũng muốn mở miệng, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói như thế nào, nghẹn một lúc lâu mới hoảng hốt lau nước mắt, lại bưng chung trà lên uống một ngụm nữa.
Ninh thị đổ mồ hôi, nghiến răng, nói: "Yến cô nương, tứ phu nhân quý phủ của chúng ta, cũng là đệ muội ta, nàng sắp xuất gia làm ni cô rồi.
Tại sao?
Tại sao?
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi cùng lên tiếng với mình, nói: "Là bởi vì Cửu cô nương sao?”
Ninh thị thở dài: “Thực ra Cửu cô nương là vì một câu nói của Tứ phu nhân mà tìm con đường chết.”
Yến Tam Hợp chấn kinh: "Nói gì?”
Ninh thị vừa nhắc tới chuyện này, lửa trong lòng chợt vọt lên.
“Trách không được ngươi ta nói nữ nhân tóc dài, kiến thức ngắn. Ngày thường bốn phòng chúng ta đều chẳng nói năng gì, nhưng đến lúc đó thì đại phòng oán giận nhị phòng; Nhị phòng giận chó đánh mèo tam phòng, tứ phòng. Tam phòng, tứ phòng mắng đại phòng hủy cả Quý phủ. Đại phòng lại mắng tam phòng, tứ phòng ngày thường vong ân phụ nghĩa... Yến cô nương không nhìn thấy đó thôi, ngày thường là một đám dịu dàng hiền lành, thế nhưng lúc mắng người lại chanh chua hết nước nói, cứ như con dao đâm thẳng vào tim ngươi.”
Ninh thị nghĩ đến ba tháng trong lao ngục, hốc mắt cũng đỏ lên: “Tứ thái thái trút giận lên người Cửu nha đầu, chỉ vào đầu Cửu nha đầu mắng một câu ‘Ngày thường líu ra líu ríu nói nhiều nhất, lúc này lại biến thành câm điếc, cũng không biết nói thay cho nương ngươi một câu, ta vất vả khổ cực sinh ngươi ra có ích lợi gì, một đám quỷ đòi nợ, không bằng chết đi.”
“Nương ta bình thường không phải người như vậy.” Quý Huệ đột nhiên nghẹn ngào mở miệng: "Cửu muội nhỏ nhất, nương cũng thương nàng nhất, cũng chỉ là giận quá mất khôn thôi.”
“Nói tiếp đi.” Mí mắt Yến Tam Hợp chẳng chớp lấy một cái.
Quý Huệ sửng sốt, thầm nghĩ sao cô nương này lại lạnh lùng như vậy, chẳng có chút đồng tình nào.
“Lục tỷ, nói tiếp đi.” Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp: “Ta và Yến Tam Hợp còn có chuyện khác, không có thời gian trễ nải ở đây đâu.”
“Ừ, ừ!” Quý Huệ vội nói: "Nương ta vì chuyện của Cửu muội nên chịu đả kích rất lớn, ở trong ngục không ăn không uống, sau khi ra tù ở nhà hai ngày, thì nói muốn đến am ni cô xuất gia, ai khuyên cũng không nghe.”
Yến Tam Hợp: "Sau đó!”
“Chúng ta thấy người đã quyết tâm rồi, nên để người đến am ni cô thanh tĩnh mấy tháng, qua vài ngày chờ nàng tự mình nghĩ thông suốt thì lại đón người trở về.”
Quý Huệ lại bắt đầu nghẹn ngào: “Am ni cô ở Kinh Giao có vài cái, chúng ta giao người cho am Thủy Nguyệt ở phía tây, nhưng am chủ am Thủy Nguyệt nói mẫu thân ta sáu căn không sạch, không chịu nhận nàng.”
Yến Tam Hợp: "Vậy đổi nơi khác.”
“Không đổi được, Yến cô nương!” Ninh thị vội chen vào nói: "Các ni cô am khác không phải ở trong chùa thì là ở bên cạnh chùa miếu, hòa thượng và ni cô ở chung với nhau, không sạch sẽ. Chỉ có một am Thủy Nguyệt độc môn độc viện là thanh tĩnh nhất.”
Yến Tam Hợp: "Nói tiếp đi.
Quý Huệ: "Nương ta…”
“Lục nha đầu, tiếp đó để ta nói, ngươi tuổi còn trẻ đừng đụng vào những thứ tà môn này.” Ninh thị gấp gáp ngắt lời nàng.
"Am chủ không chịu nhận, chúng ta bèn mặt dày lấy thân phận của Minh Đình ra, vốn nghĩ Minh Đình quản chuyện ở Tăng Lục Ti, Am chủ kia thế nào cũng nể mặt hắn một chút, nào biết Am chủ kia dầu muối không vào. Sau đó chúng ta tìm một tiểu ni cô hỏi thăm, mới biết được đêm hôm sau, trong am đã xảy ra một chuyện kỳ quặc.”
Yến Tam Hợp: "Chuyện gì?”