Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 2: Vào Kinh
Mưa lớn dần.
Bốn con hẻm đến cả cả đèn cũng không có, hai bên là tường cao, có hơi tối tăm đáng sợ.
Bàn tay cầm ô của Yến Tam Hợp rất vững, bước chân cũng vững.
Người nọ nói không sai, xuyên qua bốn con hẻm, lại đi thêm một khắc đồng hồ, thì sẽ thấy đại môn màu đỏ thẫm của Tạ phủ ở trong ánh đèn lồng, rạng rỡ tỏa sáng.
Hai bên cửa là hai con sư tử đá, nhìn rất uy vũ.
Yến Tam Hợp thu ô lại, bước từng bước lên bậc thang, sau khi đứng lại, ngón tay mảnh khảnh cầm nút thắt.
Đợi một lúc thì cảnh cửa vừa dày vừa nặng hé ra, bên trong lộ ra một khuôn mặt chữ quốc, trên mặt chất đầy nếp nhăn.
"Tìm ai?"
"Tạ Đạo Chi."
"Hỗn xược, sao ngươi dám gọi thẳng tên của lao gia nhà ta, đi, đi, đi... Đi mau!"
Yến Tam Hợp đưa tay ra đẩy cửa, mở ra một khe hở lớn.
Tên mặt chữ Quốc bị sức lực của nàng làm hoảng hốt, nương theo ánh đèn lồng trước cửa, lúc này mới nghiêm túc đánh giá người trước mắt. ngôn tình hay
"Tìm lão gia nhà ta có chuyện gì?"
"Chuyện quan trọng."
Ngươi bịa nữa đi.
Mặt chữ Quốc bĩu môi, không giấu được vẻ trào phúng bên khóe miệng.
Dáng vẻ này, tám phần là tình nhân của nam nhân ông nào trong phủ rồi. Lão Vương ta trông cửa cho Tạ gia mấy chục năm, người như thế này hắn thấy nhiều rồi.
Cả đám ỷ vào dáng vẻ xinh đẹp, cứ thích xông vào cửa Tạ gia.
Có thấy xấu hổ hay không thế?
"Cổng lớn của Tạ phủ, cho dù là thiếp cũng không phải những nữ nhân bên ngoài như các ngươi muốn với là với được, cô nương đây nhìn có vẻ là ngươi thông minh..."
"Câm miệng!"
Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn hắn, đồng tử đen lại.
Lão Vương đầu tiên là ngẩn, sau đó trong lòng "Ôi chao" một tiếng.
"Không ổn!"
Không có nữ nhân trèo giường nào dám gọi thẳng tên họ của lão gia, lại còn kêu hắn câm miệng như thế cả.
Vị trước mắt này......
Chẳng lẽ có nghiệt chủng trong bụng rồi?
Lão Vương gọi gã sai vặt tới, thấp giọng dặn dò vài câu, gã sai vặt kia lập tức chạy đi không thấy bóng dáng, một lát sau lại thở hồng hộc chạy trở về.
"Tên là gì, ta không nhớ rõ."
"Ngươi chỉ cần nói với Tạ Đạo Chi, ta họ Yến, Yến trong Hải Yến Hà Thanh."
Yến Tam Hợp lật tay lại giọng nói còn lạnh hơn cả đêm tối.
......
Vừa đợi đã đợi trọn vẹn hơn nửa canh giờ.
Lão Vương không chịu nổi gió lạnh, đã sớm vào nhà để sưởi ấm.
Yến Tam Hợp đứng dưới mái hiên nghe tiếng mưa rơi tí tách, thần sắc hoảng hốt hơn vài phần.
Sau đó có tiếng bước chân đến gần, gã sai vặt dẫn một nam tử trung niên tới, nam tử này thân hình hơi mập, ưỡn cái bụng tròn ra, mặt mày bóng loáng.
Tên này hẳn là tông quản của Tạ phủ.
Tạ tổng quản đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, nhìn chằm chằm mặt nàng một lúc lâu, sau đó lỗ mũi hướng lên trời nói: "Đi theo ta."
Yến Tam khép ô lại, không nói lời nào đi theo sau.
Mười lăm tháng giêng vừa qua chưa được mấy ngày, hoa đăng trong phủ còn chưa lấy xuống, dọc đường đi toàn là hoa đăng giăng đầy.
Yến Tam Hợp thầm thấy kinh ngạc, không phải vì sự phú quý của Tạ phủ, mà là dọc đường lại không thấy một hạ nhân nào cả.
Điều này tuyệt đối không bình thường.
Điều duy nhất có thể giải thích chính là, Tạ Đạo Chi đã đoán được nàng là ai.
"Đến rồi."
Tạ tổng quản chỉ tay: "Vào trong phòng chờ đi."
Yến Tam Hợp bình tĩnh đi vào, sau khi cầm ô thì chậm rãi đi một vòng trong sân thì đứng lại trước mặt Tạ tổng quản.
"Nàng cất ô lại, ngẩng đầu lên."
Trái tim Tạ tổng quản nhảy dựng lên.
Một cô nương bình thường sao lại có có đôi mắt như vậy.
Đôi mắt đen kịt lồng một tầng khí lạnh, tròng mắt không di chuyển, nhìn......
Quá đáng sợ!
Yến Tam Hợp nhếch môi dưới, khẽ phun ra hai chữ: "Làm phiền."
Đi bộ nửa ngày, chỉ vì nói hai chữ này sao?
Mặt Tạ tổng quản tái mét.
Yến Tam Hợp cũng xoay người đi vào nội đường.
Trong nội đường, đèn đuốc sáng trưng.
Tất cả các bố trí, bài trí trong phòng đều đang nói cho Yến Tam Hợp một sự thật rằng...
Nơi này là phủ của đại thần nội các quyền thế ngập trời.