"Thứ tội ư?" Triệu Ngạn Lạc nhẹ nhàng cười.
"Thái Tôn mau thu lại lời này đi, vị trí Thái tử này của ta có thể giữ được còn phải dựa vào Thái Tôn hiền đức mà, ta nào dám nhận câu thứ tội của ngươi?"
Lời này, Triệu Diệc Thời không dám tiếp, chỉ có im lặng.
Mười bảy năm này, hoàng đế mấy lần sinh tâm muốn phế thái tử, nhưng lần nào cũng bị người khác khuyên lui.
Một là vì phẩm tính thái tử nhân từ, nhưng chủ yếu là bận tâm đến Thái tôn hắn.
Hoàng đế có một lần thậm chí còn nói ngay trước mặt văn võ bá quan, sâu xa cảm thán một câu: "Trẫm có thái tôn hiền!"
Chỉ năm chữ hờ hững, lại khiến cho Hán vương xanh mặt, thái tử trắng mặt, các triều thần có tâm tư khác chợt hoảng sợ.
"Trong lòng Thái Tôn chắc đang mắng ta nhỉ!"
Giọng Triệu Diệc Thời có hơi run rẩy: "Phụ thân, con trai không dám!"
"Không dám!" Triệu Ngạn Lạc đột nhiên đánh hắn một trượng: "Trong mắt ngươi còn có cái gì không dám nữa ư?"
Một trượng này đánh vừa tàn nhẫn vừa nhanh, Triệu Diệc Thời rên một tiếng, sắc mặt chợt trắng bệch.
"Quý Lăng Xuyên tham ô nhiều bạc như vậy, hắn là mượn thế của ai, dựa vào ai?"
Triệu Ngạn Lạc bởi vì phẫn nộ, mà ngũ quan trên mặt đều vặn vẹo.
"Ta đã nhắc nhở các ngươi bao nhiêu lần, làm người không nên quá tham lam, tâm không nên quá đen tối, các ngươi ai nấy đều coi lời của ta như gió thoảng bên tai, việc gì cũng dám làm sau lưng ta, trong mắt các ngươi có còn thái tử ta hay không hả?"
Triệu Diệc Thời vẫn nằm trên mặt đất không nói một lời.
Triệu Ngạn Lạc hận nhất là dáng vẻ yên lặng chịu đựng này của hắn: "Ngẩng đầu lên!"
Quải trượng đánh lên đầu Triệu Diệc Thời hai cái, Triệu Diệc Thời không thể không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Thái tử.
Sự chán ghét trên mặt thái tử, không có chút che giấu nào.
"Kết cục của Quý Lăng Xuyên là do hắn gieo gió gặt bão, ta không cầu xin Hoàng đế, là bởi vì không còn mặt mũi nào để cầu xin. Ngươi thì hay rồi, ngoài sáng trong tối giúp đỡ thì thôi đi, thế mà còn thay hắn ngồi tù."
Triệu Ngạn Lạc liên tục cười gằn: "Thái Tôn à, ngươi là sợ người khác không biết sự hiền đức của ngươi hả!"
Lời này từng chữ đều đâm thẳng vào lòng hắn.
Triệu Diệc Thời đỏ mắt, nói: "Phụ thân, nếu con trai có lòng này thì trời tru đất diệt, người trời đều vứt bỏ!"
"Người trời đều vứt bỏ?" Triệu Ngạn Lạc cười gằn đến nỗi thịt trên mặt run rẩy vài cái.
"Thái Tôn hành động có tình có nghĩa, ai nghe xong không khen một tiếng tốt chứ? Đến bệ hạ cũng vì tình nghĩa của Thái Tôn mà đặc xá cho Quý Lăng Xuyên tử tội, thật cảm động mà!"
"Phụ thân." Triệu Diệc Thời tích góp dũng khí của nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra: "Con trai có tình nghĩa, đó là nhờ phụ thân dạy tốt, càng là bởi vì phụ thân có tình nghĩa. Phụ thân thân là thái tử, nhất cử nhất động đều ở dưới sự chú ý của người khác, không tiện làm việc. Con trai là phụng mệnh phụ thân cứu Quý gia."
"Nhìn xem, bản thái tử rõ ràng không cho ngươi làm gì, nhưng ngươi đã làm hết rồi." Triệu Ngạn Lạc chống quải trượng, thân thể mập mạp chậm rãi đứng lên.
"Thái tôn hiền đức à, ngươi là do ta sinh ra, ngươi cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi sao?"
Triệu Diệc Thời thẳng lưng, thần sắc thản nhiên: "Phụ thân, con không có tâm tư gì khác, chỉ là không muốn Hán vương đắc thủ thôi."
"Hán vương đắc thủ ư?" Triệu Ngạn Lạc dùng sức gõ quải trượng xuống đất, rống giận: "Ngươi là đang bảo vệ mẫu thân ngươi, bảo vệ mẫu tộc của ngươi, bảo vệ địa vị thái tôn của ngươi."
"Có gì khác sao?" Triệu Diệc Thời chợt nở nụ cười: "Phụ mẫu sống tốt, con trai mới sống tốt, con trai sống tốt thì phụ mẫu cũng tốt, vinh cùng vinh, tổn cũng tổn."
Triệu Ngạn Lạc không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy, sửng sốt một lát, giơ quải trượng lên đánh thêm một gậy nặng nề, Triệu Diệc Thời ngã xuống đất.
"Cút!" Hắn rống giận lên một tiếng.
Triệu Diệc Thời nhắm mắt lại, chậm rãi đứng lên, hành lễ với Triệu Ngạn Lạc.
"Con trai cáo lui, phụ thân bảo trọng." Hắn xoay người, không lập tức cất bước, mà là ưỡn thẳng lưng, đi từng bước ra khỏi sân.
Ngoài viện, Cao Hành tự mình trông cửa, thấy Thái Tôn đi ra, miệng hơi mấp máy, cuối cùng vẫn không biết nên nói cái gì.
Triệu Diệc Thời nhìn hắn, thản nhiên cười: "Nhìn đi, ta làm thế nào cũng sai hết!"
...... Chạng vạng tối, Tạ phủ.
Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa.
"Tam gia hồi phủ rồi!" Gã sai vặt bước lên tiếp nhận dây cương, lại cười nói với Bùi gia: "Bùi gia cũng tới, mau vào trong đi."
Tạ Tri Phi: "Phụ thân và đại ca đâu?"
Gã sai vặt: "Hồi bẩm Tam gia, lão gia và đại gia tối nay có tiệc xã giao bên ngoài."
"Vậy ai gọi ta về?"
"Là phu nhân." Tạ Tri Phi nhíu mày, nắm chặt tay Bùi Tiếu: "Đi, theo ta đi gặp nương ta."
Tâm tư của Bùi Tiếu đã sớm bay đến Tĩnh Tư Cư, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, chuyến này là tới thỉnh an lão phu nhân, lại không tiện thu hồi.
"Hoàng Kỳ, đưa vịt quay cho Yến cô nương trước, để nàng ăn lúc còn nóng. Còn nữa, lát nữa ta sẽ đi thăm nàng."
Tạ Tri Phi dùng sức kéo, Bùi Tiếu bị hắn kéo đến thiếu chút nữa thì lảo đảo.
"Kéo ta làm gì?"
"Đừng để nương ta chờ!"
Ngô thị ở Tri Xuân viện phía đông, ngôi viện mặc dù không thể so sánh với lão phu nhân, nhưng cũng rất u tĩnh.
Tạ Tri Phi vừa tới cửa viện đã nghe thấy giọng nói của Đỗ Y Vân.
Hắn biến sắc, không nói hai lời đã quay đầu bước đi, lại quên mất mình còn nắm tay Bùi Tiếu.
Bùi đại nhân đáng thương bị kéo lảo đảo một cái, hoàn toàn nổi giận.
"Tạ Ngũ Thập, ngươi con bà nó làm cái gì thế hả?"
Một tiếng này của Bùi đại nhân vang lên, không ai trong phòng là không nghe thấy.
Một bóng hình xinh đẹp từ trong phòng chạy như bay tới.
"Tam ca, huynh về rồi?"
Bùi Tiếu im lặng liếc mắt một cái, trách không được Tạ Ngũ Thập lại quay đầu bước đi, thì ra là bà cô này đang ở đây!
Tạ Tri Phi tuy cười, nhưng ngữ điệu rất hờ hững: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Đã ở đây một ngày rồi, đang chờ Tam ca trở về đó!" Đỗ Y Vân đau lòng nhìn Tạ Tri Phi: "Sao Tam ca lại gầy như vậy?"
"Đã nuôi về một ít rồi." Tạ Tri Phi sờ cằm, mỗi chữ đều có ý ám chỉ: "Lúc mới vào chùa còn gầy hơn, thân thể này đúng là vô dụng."
Đỗ Y Vân vừa nghe thế thì càng đau lòng hơn.
"Đang yên đang lành sao lại bị bệnh, có phải mệt nhọc quá độ hay không? Chúng ta từ công việc ở Binh Mã ty kia đi, ta bảo cha ta tìm cho huynh một công việc vừa có thể diện, vừa thoải mái."
"Cần gì làm phiền thế bá." Tạ Tri Phi chột dạ cười cười: "Binh mã ti không cần trấn tọa ở phủ nha, rất tự tại."
"Đúng rồi, ngươi dùng cơm chưa?"
"Chưa, ta chờ Tam ca trở về rồi dùng nè." Đỗ Y Vân bĩu đôi môi đỏ mọng, hờn dỗi nói: "Tam ca, muội bảo đầu bếp nhà ta làm nồi vịt hầm hồng sâm bổ lắm, lát nữa huynh nhớ ăn thêm hai chén."
Bùi Tiếu nghe mà chua cả răng, chịu không nổi: "Các ngươi từ từ ăn, ta tới Tĩnh Tư Cư xem thử."
"Không được đi!" Tạ Tri Phi đột nhiên hét lớn một tiếng.
Trong phút chốc, cả viện yên tĩnh như chết.
Bản thân Tạ Tri Phi cũng không ngờ tới một tiếng này, mình lại có thể rống to như vậy, xấu hổ sờ sờ mũi.
"Còn chưa gặp nương ta, ai cho phép ngươi đi!"
"Ai da, ta quên chuyện này mất." Bùi Tiếu ảo não vỗ ót một cái, sau khi sửa lại xiêm y thì bước vào trong phòng.
Tạ Tri Phi đang định đuổi theo thì Đỗ Y Vân chặn đường lại.
"Tam ca, hắn đi Tĩnh Tư Cư làm gì? Hắn quen biết Yến cô nương sao? Làm sao quen biết thế?"
Một chữ cũng không trả lời được.
Cũng lười đáp.
Tạ Tri Phi nhướng mày: "Ta đói bụng, đầu hơi choáng váng."
"Phu nhân, Tam ca nói đói đến choáng váng đầu óc rồi, ăn cơm đi!"
Đỗ Y Vân cười híp mắt đi vào phòng, đưa tay quơ quơ cánh tay Bùi Tiếu: "Minh Đình ca cũng ở đây dùng cơm rồi hãy đi, phu nhân vừa mới nói với ta về huynh đấy. Nếu thật sự nhớ Yến cô nương, thì chúng ta hãy gọi Yến cô nương tới cùng ăn, chẳng phải là càng náo nhiệt hơn sao?"