Trong sương phòng, Yến Tam Hợp nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người trong sân.
Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, thầm mắng một tiếng: Đồ hạ lưu!
Lý Bất Ngôn huých huých cánh tay cô: "Quý Lăng Xuyên bị lưu đày, thế là Quý gia hết trở mình được rồi à?"
"Ai nói vậy?" Yến Tam Hợp hất cằm ra ngoài cửa sổ: "Quý Lăng Xuyên bao nhiêu tuổi?"
"Tầm năm mươi rồi."
"Cái tuổi này ở trên quan trường, chỉ e cũng không nhảy nhót được mấy năm nữa, quan trọng con cháu không bị sao, tương lai Hoàng đế chết, Thái tử thượng vị; Thái tử chết, Thái tôn thượng vị..." Yến Tam Hợp hơi nhướng mày: "Còn sợ Quý gia không dậy nổi ư?"
"Vậy ngươi nói, Hồ Tam muội có báo mộng cho Quý Lăng Xuyên không?"
"Có báo mộng không thì ta không biết. Ta chỉ biết, với cái tuổi của hắn mà muốn sống sót qua tám mươi trượng thì không phải chuyện dễ dàng." Yến Tam Hợp thấp giọng nói: "Lưu đày hắn tới phủ Nam Ninh, chuyện này..."Lý Bất Ngôn cả kinh: "Ngươi cảm thấy kỳ quặc ư?"
"Chỉ có thể nói là thuận theo ý trời thôi!" Yến Tam Hợp: "Đúng rồi, tại sao Tạ Tri Phi lại bảo ngươi dặn dò ta câu đó?"
"Lúc đó ngươi nằm mơ rồi khóc, hắn đột nhiên xông vào, nên ta kiếm cớ nói ngươi đau lòng vì Quý lão phu nhân." Lý Bất Ngôn mỉm cười: "Tam Hợp, ngươi có cảm thấy Tạ tam gia rất quan tâm ngươi không."
"Vậy sao?" Yến Tam Hợp nhíu mày, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Sao ta cảm thấy hắn không có ý tốt chứ?"
Tam gia không có ý tốt vén rèm đi vào: "Yến Tam Hợp, thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rút thôi."
"Rút đi đâu?"
"Đừng hỏi, đi theo ta là được."
Tạ Tri Phi đã có tin tức của chuyện này, lúm đồng tiền lúc cười rộ lên cũng sâu hơn thường ngày: "Có đói bụng không?"
Yến Tam Hợp thật sự rất đói, vì thế gật gật đầu.
"Thế nhịn một chút đã." Tạ Tri Phi nhướng mày, hạ giọng nói: "Đồ trong phủ tên thái giám chết tiệt không ngon, chúng ta ra ngoài ăn."
Chân trước vừa kề vai bá cổ với người ta, chân sau đã chê...
Yến Tam Hợp hỏi: "tám mươi gậy, Quý Lăng Xuyên có chịu nổi không?"
"Ta biết ngươi lo lắng cái gì, yên tâm." Tạ Tri Phi hất cằm ra ngoài cửa sổ, lấy lại tinh thần nhàn nhã nói: "Tiền đã trả đúng chỗ, chuyện này hắn đảm bảo giúp chúng ta làm thỏa đáng, tên thái giám chết tiệt này cực kỳ đáng tin."
Yến Tam Hợp: "..."
Để coi tên thái giám chết tiệt nghe xong có muốn đánh chết ngươi không!
......
Nha môn Hình bộ.
"Đại nhân, đại nhân..."
Từ Lai ở Bắc Tư hơi kinh hãi, cả đêm ngủ không ngon, đang nằm bò trên bàn ngủ bù, nghe thấy tiếng kêu đòi mạng này thì tim không khỏi đập thình thịch.
Hắn lau mặt, hỏi: "Chuyện gì?"
Tâm phúc đi lên phía trước: "Đại nhân, vừa rồi Hoàng thượng đã hạ chỉ hình phạt cho Quý gia rồi."
"Sớm vậy sao?" Từ Lai đứng bật lên: "Có xử trảm sau mùa thu không?"
Tâm phúc nhìn vào mắt chủ tử, do dự một lát, nói: "Quý Lăng Xuyên bị phạt đánh tám mươi trượng, lưu đày đến phủ Nam Ninh, những người còn lại vô tội được phóng thích!"
"Cái gì?" Từ Lai căn bản không thể tin vào tai mình: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Tâm phúc: "Đại nhân, Hoàng thượng giật mạnh, buông khẽ!"
Sao có thể chứ? Không thể như thế được!
Từ Lai ngồi phịch xuống ghế, cả người choáng váng, hồi lâu mới nhảy dựng lên nói: "Nhanh, nhanh đi Bắc Ti hỏi thăm, không đúng, đi vương phủ, đi vương phủ hỏi thăm, trong này chắc chắn có nội tình."
"Vâng!" Tâm phúc vừa đi, Từ Lai ngồi phịch xuống, chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt.
Rõ ràng là chuyện đã nắm chắc mười phần, sao vừa qua một buổi tối, đã long trời lở đất thế này rồi?
"Đại nhân! Sao ngươi lại trở về..."
Từ Lai nói được một nửa, thì thấy phía sau tâm phúc có một người, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Người nọ cung kính hành lễ với Từ Lai, lấy ra một tấm thiếp.
"Từ đại nhân, buổi tối Vương gia mở tiệc chiêu đãi trong phủ, mời Từ đại nhân tới uống chén rượu nhạt."
"Vâng, vâng, nhất định đến, nhất định đến!" Từ Lai nhận thiếp mời, trong lòng thấp thỏm, bản thân không giúp Vương gia hoàn thành công việc, không kéo Trương gia xuống nước, bữa tiệc này e là... Không có chuyện gì tốt!
"Vương gia còn có một câu muốn tiểu nhân chuyển cho Từ đại nhân."
"Mời nói mời nói!"
"Tám mươi trượng, có thể chết, có thể tàn phế, có thể bị thương..."
Từ Lai giật mình: "Ý của Vương gia là?"
Người nọ lạnh lùng trả lời hắn một chữ: Chết!
......
Bắc Tư.
Chính đường.
Có hai người đang ngồi ngay ngắn, theo thứ tự là lão Ngự Sử Lục Thời, đại thái giám Nghiêm Như Hiền.
Người tiếp theo là Hình bộ Thị lang Từ Lai và lão đại Bắc ti Thái Tứ.
Giữa chính đường, bày một bộ hình cụ, hai bên trái phải hình cụ là hai người khôi ngô, cao lớn đang đứng.
Yên lặng chờ một lát, thì Quý Lăng Xuyên bị người kéo vào.
Lục Thời và Nghiêm Như Hiền liếc nhau, nặng nề mở miệng: "Quý Lăng Xuyên, trước khi hành hình ngươi có lời muốn nói không?"
Khuôn mặt Quý Lăng Xuyên trắng bệch, cúi thấp đầu, dáng vẻ như mất hồn.
Lục Thời vỗ kinh đường mộc: "Quý Lăng Xuyên, tám mươi trượng đánh xuống, cái mạng này của ngươi có còn không thì phải coi ông trời, còn không nhân lúc nay để lại mấy câu?"
Quý Lăng Xuyên ngẩng đầu, nhìn Lục Thời một cái, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, lại nhắm mắt lại.
Lục Thời trên mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng lại rất chấn động, trên mặt người này chẳng có biểu cảm gì, giống như muốn chết đi vậy.
Nghiêm Như Hiền ho khan một tiếng: "Lục đại nhân, thời gian không còn nhiều nữa!"
"Ừ!" Ánh mắt Lục Thời trầm xuống: "Người đâu, hành hình!"
"Vâng!"
Hai người trái phải giơ gậy lên. Tiếng trượng đánh nặng nề vang lên.
Chỉ mới mười cái mà bộ quần áo xám của Quý Lăng Xuyên đã dính đầy máu, ngũ quan vặn vẹo nhưng hàm răng lại cắn chặt, không rên một tiếng.
Thái Tứ nhìn thấy thế thì trong lòng hoảng hốt, ánh mắt sắc bén đảo qua hai người hành hình, lại quét mắt nhìn Từ Lai bên cạnh, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Loại gậy hành hình có hai loại:
Một loại đánh ra tiếng lớn, nhưng diện tích tiếp xúc nhỏ, nghe thì to nhưng thực tế sức lực đều thu lại rồi.
Một loại khác cũng đánh ra tiếng lớn, diện tích tiếp xúc cũng lớn, mỗi một gậy đều là hàng thật giá thật.
Hắn đã đồng ý với Tạ tam gia, dù thế nào cũng giữ một mạng cho Quý Lăng Xuyên, bởi vậy cố ý dặn dò người đứng đầu, hãy chọn loại đầu, lại không nghĩ đến... Tay mình duỗi ra chưa đủ dài.
Từ Lai lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng đang vui vẻ.
Quyền thế và bạc thật đúng là thứ tốt, cái trước có thể làm cho người ta khuất phục, cái sau có thể làm cho người ta ra sức.
Thái Tứ à Thái Tứ, trước mắt bao người, ngươi lại còn muốn bảo vệ cái mạng thối nát của Quý Lăng Xuyên, cũng không xem xem Vương gia có đồng ý hay không?
Quý Lăng Xuyên hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
"Ba mươi, ba mươi mốt..."
Cạch cạch!
Cả đám người đều kinh hãi.
Đây là âm thanh xương ống chân Quý Lăng Xuyên bị đánh gãy.
Ba mươi cái đánh gãy xương ống chân, Lục Thời và Nghiêm Như Hiền liếc nhau.
Lục Thời nghĩ thầm: Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn Quý Lăng Xuyên chết ư?
Nghiêm Như Hiền nghĩ thầm: họ Quý này chẳng rên lấy một tiếng, thật đúng là người cứng rắn, cũng khó trách một mình đứng ra gánh vác hết mọi chuyện.