Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 18: Buông Xuống
Trên mặt Tạ Đạo Chi không có biểu cảm gì, thậm chí còn rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Lúc một tuổi phụ thân mất, tám tuổi bị đuổi khỏi Yến gia, từ cô nhi quả mẫu sống nương tựa lẫn nhau, đến bây giờ con cháu quấn quanh, từ lúc cả chỗ đặt chân cũng không có đến bây giờ nhà cao cửa rộng...
Phải trả giá bao nhiêu, đoạn đường này gian khổ thế nào, trên tay dính máu bao nhiêu người, dưới chân giẫm bao nhiêu thi thể... Trong lòng hắn rất rõ ràng.
Những thứ này là vì cái gì, đều không phải là vì con cháu Tạ gia sao?
Lúc lão thái thái lúc còn trẻ có thể vì hắn quỳ xuống dập đầu với người ta, có thể giao thân cho Yến Hành, có thể quỳ một mình trong đêm tuyết, vì sao hắn lại không làm được?
Hắn phải làm được.
Tạ Đạo Chi tự nói với chính mình.
Ngươi nhìn xem... Con trai lớn của ngươi xuất chúng cỡ nào, nó hoàn toàn là phiên bản của ngươi.
Lão Nhị tuy rằng ít nói, không được ưa thích, nhưng lại hiếu thuận, biết nghe lời.
Lão Tam thì càng không cần phải nói, từ nhỏ uống nhiều thuốc đắng như vậy, mạng cũng suýt nữa không còn, ngươi cam lòng lại để cho con phải chịu xui xẻo sao?
Còn con gái của ngươi, cháu trai của ngươi...
Người nào cũng rất đáng thương!
Tạ Đạo Chi khe khẽ thở dài: Cho dù là vì bọn họ thôi thì ngươi cũng nên buông xuống, ngươi chỉ có thể buông xuống mà thôi!
"Lão đại, con biết Yến gia bị suy bại như thế không?
Tạ Nhi Lập lắc đầu.
"Hắn là một người tự phụ kiêu ngạo, mắt mọc trên đỉnh đầu, căn bản không thèm nhìn người khác, cũng không chứa được người khác."
Tạ Đạo Chi đến nay vẫn chưa quên được ánh mắt khẽ lướt qua hắn của người này, sự khinh miệt trong ánh mắt hắn khiến cho linh hồn của một đứa bé sáu tuổi như Tạ Đạo Chi cũng trở nên hèn mọn.
"Năm đó Yến gia nuôi mấy môn khách, trong đó có một môn khách muốn đến kinh thành làm quan nhỏ, xin Yến Hành giúp một việc đó là viết phong thư đề cử. Nhưng Yến Hành không chịu viết?"
"Không viết thì thôi rồi, thế nhưng hắn còn quở trách người nọ một trận trước mặt mọi người, người nọ xấu hổ tức giận rời đi, quay người lại nương tựa vào kẻ thù chính trị của Yến Hành, rất nhanh đã đánh ngã hắn."
Tạ Đạo Chi ngẩng đầu cười gằn: "Cho nên cuộc đời hắn có khởi điểm cao như vậy, cuối cùng lại sống thành như thế, nói trắng ra chính là nhân quả báo ứng, báo ứng này không chỉ ở trên người hắn, cũng ở trên người con cháu hắn."
"Phụ thân nói đúng, để lại một đường lui cho ngươi cũng chính là để lại đường lui cho mình, cũng là cho con cháu đời sau...."
Tạ Nhi Lập ngắt lời, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nói: "Phụ thân..."
"Phụ mẫu trên đời này đại khái đều giống nhau, ta cho dù không vì lão thái thái thì cũng nên vì huynh muội các con."
Tạ Đạo Chi đi tới bên cửa sổ, đột nhiên đẩy ra làm gió lạnh thổi vào, Tạ Nhi Lập rùng mình một cái.
"Con trai!"
Tạ Đạo Chi chỉ vào dáng người mỏng manh của Yến Tam Hợp ngoài cửa sổ, gằn từng chữ.
"Con nhớ kỹ cho ta, báo thù tốt nhất không phải giết người phóng hỏa, mà là con mãi mãi đứng ở chỗ cao, con cháu của con mãi mãi đứng ở chỗ cao."
Tạ Nhi Lập chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ hốc mắt trào ra.
Hắn vén áo bào quỳ xuống: "Phụ thân, nhi tử ghi nhớ rồi!"
"Đi nói với nàng ấy, ta sẽ buông xuống."
"Vâng!"
Tạ Nhi Lập đứng lên, quay lưng lén lau nước mắt.
......
Nến lại đốt lên lần nữa."
Tạ Nhi Lập nghĩ đến việc phụ thân nhìn phải chịu nhục, lại nhìn khuôn mặt gần như lạnh lùng của Yến Tam Hợp, một người xưa nay vốn ôn hòa như hắn cũng nhịn không được nói:
"Nếu việc này xong rồi thì ngươi phải dập đầu với phụ thân ta."
Yến Tam Hợp: "Có muốn lập bài vị Trường Sinh cho hắn luôn không?"
"Như thế thì không cần." Tạ Nhi Lập cười gằn: "Chỉ cần ngươi mãi mãi đừng vào cửa Tạ gia ta nữa là được!"
"Chuyện này đơn giản."
Yến Tam Hợp đưa hương tới tay Tạ Đạo Chi, rồi lui sang một bên.
Tạ Nhi Lập khẽ cắn môi, lo lắng nhìn Tạ Đạo Chi: "Phụ thân?"
"Con cũng lui ra đi!"
"Vâng!"
Tạ Nhi Lập sải bước tới bên cạnh Yến Tam Hợp, khoanh tay đứng lại, đè giọng nói: "Ngươi nói được làm được cho ta, nếu không..."
Yến Tam Hợp đột nhiên nhướng mắt, hai mắt lạnh như băng.
Tạ Nhi Lập bị ánh mắt của nàng làm cho khiếp sợ, trong lòng càng nặng nề thêm.