Tạ Tri Phi ra khỏi viện, phát hiện có mưa nhỏ tí tách rơi xuống.
Bùi Tiếu tiến lên đón hắn: "Đã dặn dò xong hết rồi ư?"
Tạ Tri Phi: "Dặn rồi."
Bùi Tiếu: "Đồng ý chưa?"
Tạ Tri Phi: "Vỗ ngực đồng ý rồi!"
Bùi Tiếu gật đầu một cái: "Vậy đi thôi!"
Hai người đi ra Thái phủ, trực tiếp lên một chiếc xe ngựa dừng ở cửa.
Thẩm Trùng đã ở trong xe chờ.
Xe ngựa chạy băng băng trên con đường lát đá xanh không một bóng người, Thẩm Trùng vội đè giọng nói: "Hai vị gia, điện hạ bị gọi vào trong cung, người cùng bị gọi đi, còn có Thái Tứ."
Tạ Tri Phi: "Quý Lăng Xuyên đâu?"
Thẩm Trùng: "Hắn còn ở trong lao."
Tạ Tri Phi: "Có nghe Tần Khởi hỏi Quý Lăng Xuyên gì không?"
Thẩm Trùng lắc đầu.
Tạ Tri Phi nhíu mày: "Vậy nửa đêm Tần Khởi đến Bắc Tư làm gì?"
"Không phải không nghe ngóng được, là Quý Lăng Xuyên giống như ngây dại, ánh mắt nhìn thẳng, hỏi gì hắn cũng ngơ ra, véo hắn cũng không kêu đau." Thẩm Trùng lo lắng: "Tam gia, Yến cô nương làm gì hắn vậy?"
Tạ Tri Phi: "Không có gì, chỉ là giải tâm ma cho lão phu nhân thôi."
Thẩm Trùng: "Vậy một nửa tâm ma của Quý phủ lão phu nhân rốt cuộc là cái gì?"
Chuyện đó sao có thể cho ngươi biết được!
Ánh mắt Tạ Tri Phi khẽ lướt qua Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu lúc này khịt mũi khinh thường nói: "Ngươi có thời gian nghĩ cái này, không bằng ngẫm lại chuyến đi này của điện hạ nhà ngươi là phúc hay họa đi!"
"Phía bên Thái tử..." Tạ Tri Phi bất động thanh sắc nói: "Có kinh động đến không?"
Thẩm Trùng vội nói: "Không dám thông báo, nhưng khi trời sáng thì e là không giấu được."
Trong xe ngựa ngột ngạt, Tạ Tri Phi hơi gật đầu, cởi nút cổ áo ra: "Không biết tâm tư của Hoàng thượng thế nào đây?"
Bùi Tiếu: "Theo lý mà nói, tâm ma của lão phu nhân đã được giải, Quý gia hẳn là xoay chuyển rồi."
Thẩm Trùng vừa nghe hắn nói cái này, vội nói: "Đúng rồi Bùi gia, Quý Thập Nhị sống lại rồi."
Bùi Tiếu run giọng nói: "Thật sao?"
Thẩm Trùng: "Nghe nói làm Từ Lai giật mình, tưởng là xác chết vùng dậy chứ!"
Mí mắt Bùi Tiếu giật giật, ánh mắt có chút kinh hoảng nhìn về phía Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi biết hắn kinh hoảng cái gì: "Lão phu nhân nhà ta cũng như vậy, thắp hương xong thì ngồi dậy vui vẻ."
Thật sự thần kỳ như vậy sao?
Bùi Tiếu nghe thế thì da đầu tê dại, thân thể dựa vào Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi cực kỳ trầm ổn nói: "Thẩm Trùng, tình hình bây giờ là một động không bằng một tĩnh."
"Ý của Tam gia là gì?"
"Tâm mà của Lão phu nhân đã hóa giải, nhưng chuyện của Quý gia còn chưa kết thúc, không bằng chúng ta thứ nhìn xem có một số việc là linh, hay là không linh?"
Thẩm Trùng còn chưa mở miệng, Bùi Tiếu đoạt trước: "Ngươi đến bây giờ vậy mà còn không tin Yến Tam Hợp sao?"
"Không phải không tin." Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Tri Phi trầm xuống: "Là bây giờ chúng ta căn bản không có cách nào tìm hiểu thêm tin tức, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nàng ta."
Mục đích đêm khuya Hoàng thượng phái Tần đến gặp Quý Lăng Xuyên là gì?
Không biết!
Hoàng thượng sẽ xử trí Triệu Hoài Nhân như thế nào?
Không biết!
Hoàng thượng có phái người điều tra rõ việc này hay không?
Không biết!
"Điều chúng ta hiện tại có thể làm, là lái xe ngựa tới cửa cung, chờ Hoài Nhân đi ra ngoài." Tạ Tri Phi quét mắt nhìn Thẩm Trùng: "Chủ tử ngươi có thể không nói một lời đi cùng Tần Khởi, ta đoán trong lòng hắn đã có kế sách ứng đối."
......
Triệu Diệc Thời đi từ cửa đông vào cấm thành, đi về phía bắc, đi được một khắc đồng hồ thì đã có nội thị ra nghênh đón.
"Điện hạ, Hoàng thượng đang ở cung Yến An."
Cung Yến An là tẩm cung của hoàng đế.
Vĩnh Hòa đế tuổi tác dần lớn, mấy chuyện tình sự nhi nữ phai nhạt không ít, trong một tháng có nửa tháng nghỉ ngơi ở chỗ này, lúc có hứng thú thì mới cách phi tần hậu cung đến một chút.
Triệu Diệc Thời theo tiểu nội thị đi tới cửa cung Yến An, chỉnh lại dung mạo, mới gật đầu với nội thị đang trực trong điện.
Nội thị vội vàng đi thông báo, một lát sau, lại vội vàng đi ra.
"Điện hạ, Hoàng thượng cho ngài đi vào."
Triệu Diệc Thời hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào trong điện.
Giờ phút này đã là đêm khuya, ngọn nến ngoài điện đã tắt hơn phân nửa, trong điện còn giữ lại mấy chén nến.
Triệu Diệc Thời vội vàng liếc mắt một cái, phát hiện trên long sàng không có bóng người, ngực không khỏi run lên một hồi, vội vàng tìm kiếm khắp nơi, mới thấy được người bên cửa sổ.
Hắn bước nhanh về phía trước, nhấc áo lên quỳ xuống đất hành lễ.
"Cháu trai thỉnh an hoàng gia gia."
"Thái Tôn thật to gan nhỉ!" Giọng hắn trầm mà sắc bén, Triệu Diệc Thời vốn đang đứng thẳng lại cúi xuống: "Tôn nhi đáng tội chết, xin hoàng gia gia trách phạt."
Hoàng đế chắp tay sau lưng, không nói một lời.
Trong điện lập tức yên lặng, ngoại trừ tiếng hít thở của hai ông cháu thì không còn âm thanh gì khác.
Hồi lâu, Hoàng đế chậm rãi xoay người, phất tay áo một cái, không nhìn Triệu Diệc Thời mà tự mình đi tới long sàng.
Thái giám thân cận Nghiêm Như Hiền tiến lên hầu hạ thay quần áo.
Lúc buông màn che xuống, hắn nhìn Triệu Diệc Thời một cái, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Thái Tôn điện hạ..."
"Bắt hắn quỳ xuống."
"Vâng!" ghiêm Như Hiền không dám nhiều lời, bước nhanh rời khỏi nội điện, phất phất tay với các tiểu nội thị đang trực, ý bảo bọn họ đi xa một chút.
Tuy là tháng năm thời tiết rất nóng, nhưng gạch vàng dưới gối vẫn lạnh thấu xương.
Triệu Diệc Thời đứng thẳng dậy, thân thể ngồi về phía sau, xếp bằng hai chân.
Hoàng đế ngủ một giấc, chưa đến hai ba canh giờ thì sẽ không tỉnh lại, đây là cách lười biếng tốt nhất, hắn còn có thể thuận tiện ngủ gật.
Nhưng hôm nay Hoàng đế không muốn để cho đứa cháu trai lười biếng.
"Ngươi quỳ sát lại đây."
Triệu Diệc Thời vội vàng đứng lên, quỳ xuống trước long sàng, trong lòng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Hôm nay là năm thứ nhất Quý phủ lão phu nhân qua âm thọ, Minh Đình cầu xin con, con cảm động vì lòng hiếu thảo của hắn, nên đã âm thầm giúp đỡ."
"Giúp đỡ vào tù sao?"
"Là cháu không biết chừng mực." Triệu Diệc Thời cúi đầu, lại dường như không phục lắm.
"Hoàng gia gia từ nhỏ dạy dỗ cháu rằng, làm người thì phải đặt chữ hiếu lên đầu, kẻ không hiếu thảo thì trời thần đều ghét bỏ. Hắn mang họ Bùi, không phải họ Quý, ngàn dặm xa xôi từ Nam Ninh chạy về, là không muốn để cho bà ngoại hắn cho rằng con cháu Quý gia đều quên bà. Lòng hiếu thảo này, trời đất chứng giám, cho nên cháu mới mạo hiểm làm việc này."
"Hắn vì hiếu thảo, trẫm có thể không phạt hắn." Giọng dày trầm từ trong màn vọng ra: "Nhưng ngươi, trẫm muốn phạt. Không chỉ muốn phạt, còn muốn phạt nặng, ngươi có biết vì sao không?"
Đáy lòng Triệu Diệc Thời âm thầm kinh hãi: "Ngươi là quân, hắn là thần, quân lại mạo hiểm vì thần, đây là một trọng tội; không tôn trọng quốc pháp, luật lệ, đây là trọng tội thứ hai, còn trọng tội thứ ba..."
Màn che vén lên, lộ ra đôi mắt đen lạnh như băng của Hoàng đế: "Ngươi có biết là cái gì không?"
Triệu Diệc Thời nghiến răng, lắc đầu.
"Là Ngu Hiếu."
Ba chữ, khiến Triệu Diệc Thời toát mồ hôi lạnh, vội biện bạch: "Hoàng gia gia, cháu..."
"Ngươi nên học theo phụ thân ngươi đi, Hộ bộ bị hắn xử lý thành như vậy, còn có thể không quan tâm, thản nhiên mà sống." Hoàng đế khịt mũi khinh thường một tiếng: "Hiền danh của Đông cung Thái tử, đúng là người người ca tụng nhỉ."
Một luồng khí lạnh từ dưới chân vọt lên.
Khắp người Triệu Diệc Thời đều đông thành băng, không thể tin được lỗ tai của mình lại nghe được câu này.