Trên đời này có một loại cực hình, gọi là vạn tiễn xuyên tim.
Giờ phút này, Quý Lăng Xuyên cảm thấy thà rằng cho hắn chịu cực hình đó, cũng không muốn nghe thấy điều này từ miệng Yến Tam Hợp.
Đất trời chết lặng.
Hắn nửa quỳ nửa ngồi, nửa mặt thống khổ, nửa mặt dữ tợn, có máu tươi trong lòng ồ ạt chảy qua, nhưng bốn kinh tám mạch của hắn đã không cảm giác được đau đớn nữa rồi.
Chỉ cảm thấy lạnh.
Lạnh thấu xương.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến ngày lão phu nhân lâm chung, thuốc cũng không uống được nữa, các con cháu đều tụ tập trước giường, chờ bà trút xuống hơi thở cuối cùng.
Thế nhưng bà lại chẳng chịu trút đi.
Vú Trần thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, đã khom lưng tiến đến bên tai lão phu nhân.
"Lão phu nhân, người còn có cái gì không bỏ xuống được ư? Người nói ra đi, bọn nhỏ đều ở đây."
Lão phu nhân chậm rãi mở mắt, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng rơi vào trên người của hắn.
Nàng yên lặng nhìn một hồi, sau đó run rẩy vươn một tay ra khỏi chăn.
Không ai biết bà muốn làm gì, nhưng bàn tay kia đã vươn ra, dừng lại giữa không trung.
Hắn là trưởng tử, đứng ở gần bà nhất, do dự vài cái, chỉ có thể kiên trì tiến lên nắm lấy.
Đúng vậy.
Đây là lần đầu tiên trong năm mười năm sống trên đời hắn cầm tay lão phu nhân, khô héo gầy gò tựa như rễ cây khô.
Trong lòng hắn buồn nôn nói không nên lời, muốn buông ra, nhưng lão phu nhân đột nhiên lại nắm mạnh lấy tay hắn.
Trong lòng hắn kinh hãi, vung mạnh.
Lúc lay lão phu nhân buông xuống thì cũng chậm rãi nhắm lại, trút hơi thở cuối cùng.
Quý Lăng Xuyên run rẩy giơ tay lên, đặt ở trước mắt nhìn chằm chằm.
Bàn tay lúc cầm bút từng viết chữ, từng được đích mẫu nắm trong lòng bàn tay.
Bàn tay này từng sờ đến y bào quý giả của hoàng đế, sờ vào thân thể mơn mởn của nữ nhân, sờ lên gương mặt của con cái yêu quý, nhưng chưa từng vươn về phía bà.
Còn bà thì sao?.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Có bao nhiêu lần vụng trộm muốn đưa tay tới, giống như trước khi bà chết, chờ hắn nắm chặt lấy một lần...
"Bốp!" Quý Lăng Xuyên tự tát mạnh mình một cái: "Ta đúng súc sinh mà!"
Một tay này hạ xuống, Quý Lăng Xuyên phun ra một ngụm máu, người ngã thẳng xuống.
"Quý bá bá!"
"Cậu cả!"
Hai giọng nói đồng thời hét lên, Tạ Tri Phi nhanh tay tới đỡ lấy.
Bùi Tiếu thì liều mạng đi véo người của hắn.
Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn, thờ ơ.
Trên đời này, thứ vô dụng nhất, là ân cần sau khi tâm nguội lạnh, sám hối sau khi người đã chết.
Muộn rồi!
Quý Lăng Xuyên từ từ tỉnh lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Yến Tam Hợp.
Hắn giật giật cổ họng, cố gắng nói chuyện, nhưng không phát ra được tiếng nào.
Giọng Yến Tam Hợp cũng lạnh lùng.
"Quý Lăng Xuyên, mẫu thân ngươi Hồ tam muội, sáu mươi tám tuổi không bệnh mà chết, sau khi chết quan tài không khép lại được, tâm ma là một con chó đen. Sau lưng Hắc Cẩu cất giấu hai chuyện xưa, hai tâm niệm, Ngô Quan Nguyệt là một trong số đó, niệm này đã giải. Còn một Niệm, là ngươi."
Giọng cô khẽ run lên: "Niệm này bắt đầu từ lúc ngươi sinh ra, bị đưa đến đích mẫu Trương thị thì dần tồn tại; vụ án của Trịnh gia phán Ngô Quan Nguyệt là hung thu, niệm này mới chính thức hình thành; Mỗi một ngày, mỗi một đêm, thậm chí mỗi một canh giờ, đều đang tra tấn Hồ Tam Muội, cho đến lâu ngày niệm thành ma. Tiền căn hậu quả này, ngươi đã hiểu chưa?"
Quý Lăng Xuyên vẫn ngơ ngác như trước, không có biểu cảm gì, giống như một cái xác không hồn.
Bùi Tiếu sốt ruột hét lên: "Cậu cả, cậu đã hiểu chưa?"
Một hàng nước mắt từ khóe mắt Quý Lăng Xuyên chậm rãi chảy xuống, hắn gật gật đầu.
"Hiểu là tốt rồi!" Yến Tam Hợp móc trong ngực ra nửa đoạn hương: "Có lời gì, thì đốt hương rồi nói sau, thời gian không còn nhiều nữa rồi."
Quý Lăng Xuyên không nhận lấy hương, mà nắm lấy tay Yến Tam Hợp, giọng càng lúc càng khàn.
"Ta, ta, ta..."
"Nếu bà tha thứ cho ngươi, trước khi đến địa phủ sẽ vào trong mộng của ngươi, không vào mộng, vậy là duyên phận kiếp này đã đứt, kiếp sau cũng không cần gặp lại."
Yến Tam Hợp nhét hương vào trong tay hắn, chậm rãi đứng dậy.
Bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân đã tê dại, thân thể nàng hơi lảo đảo.
Tạ Tri Phi theo bản năng muốn đến đỡ, đưa tay ra mới phát hiện Quý Lăng Xuyên còn dựa vào trong lòng hắn, đành phải khẽ cắn môi nói: "Quý bá, thắp hương đi."
Quý Lăng Xuyên giờ phút này trong đầu chỉ có bốn chữ "Không cần gặp lại" kia, trái tim như bị đao cắt, khiến hắn đau đến mức chẳng cầm nổi hương.
Hắn mờ mịt nhìn Tạ Tri Phi một cái, giãy dụa ngồi dậy.
"Đỡ, đỡ ta!" Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu nhìn nhau, cánh tay hai người đồng thời dùng sức, một trái một phải nâng Quý Lăng Xuyên dậy.
Hắn đẩy tay hai người ra, sau khi lau nước mắt, thì run rẩy đi từng bước về phía lư hương.
Mỗi bước đi, tim Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu lại đập nhanh hơn.
Thân thể vốn cao ngất của Quý Lăng Xuyên, càng ngày càng cong, giống như có gánh nặng ngàn cân đè lên người hắn.
Nhưng hắn không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, giống như gánh nặng ngàn cân kia căn bản không phải đặt ở trên người hắn.
Quý Lăng Xuyên đứng lại trước lư hương, trong lòng run sợ nhìn Yến Tam Hợp.
Khóe miệng Yến Tam Hợp nhếch lên cười gằn, đồng thời khẽ gật đầu.
Lúc này Quý Lăng Xuyên mới run rẩy vươn tay ra thắp hương.
Hương, đốt lên từng tấc một.
Quý Lăng Xuyên cắm hương vào lư, quỳ gối xuống đất, không nói gì mà bắt đầu dập đầu.
Một cái đập xuống đều kêu rất vang.
Máu chảy ra, từng giọt rơi trên viên gạch đá xanh, chảy từ trên mặt hắn xuống, nhìn không khác gì lệ quỷ.
Bùi Tiếu thật sự nhìn không được, đánh bạo đi tới khẽ đè bả vai Quý Lăng Xuyên lại.
"Cậu, đừng dập đầu nữa, nói chuyện đi!"
Còn gì để nói nữa ư?
Thật không có mặt mũi mà nói.
Không bằng đốt hắn thành tro bụi đi, vứt vào núi đao biển lửa cũng được, đốt hết da thịt, đốt ra xương máu, dùng dao cạo tim của hắn, nhìn xem thử trái tim kia làm từ cái gì.
Đá ư?
Bùi Tiếu nóng nảy: "Nói chuyện đó, nếu không nói thì cẩn thận lão phu nhân không vào mộng của cậu đâu."
Không vào mộng ư?
Quý Lăng Xuyên sau khi nghe được ba chữ này, thì sửng sốt một lát, đột nhiên gào khóc.
Hắn giống như một đưa bé, tủi thân ôm hai chân Bùi Tiếu, vừa khóc, vừa xé tim xé phổi kêu lên.
"Nương, nương, nương, trở về thăm con một chút đi, người trở về..."
"Người nhất định phải trở về, người nhất định phải trở về... thăm con... thăm con trai của người..."
Trong tiếng la, một trận gió lớn gào thét xông tới.
Nén hương cháy hết rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã cháy đến cuối.
Lúc còn chút tro hương cuối cùng rơi xuống, bên tai mọi người đều nghe được một tiếng "Cạch cạch".
Tim Yến Tam Hợp chợt ngừng đập, trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Nỗi đau trong tưởng tượng không truyền đến.
Yến Tam Hợp cảm giác mình rơi vào trong lòng một người, hẳn là Tạ Nhân Tinh, người này cách mình gần nhất, cánh tay cũng rất chắc chắn.
Lông mi dài của nàng run rẩy vài cái, đang chậm rãi khép lại, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Tạ Nhân Tinh.
"Ngủ đi, ta bảo vệ cho ngươi!"
Ai cần ngươi bảo vệ?
Nàng dùng một chút ý thức tỉnh táo cuối cùng để nghĩ mấy chữ này trong lòng.
*** Mượn lời của ông cụ thân sinh nhà tui để nói bác Quý: "thà đẻ cái TV coi còn sướng hơn..."
Tâm ma đã giải xong, bé đi ngủ đây