Chu Dã xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ dưới đất để chui xuống.
Hắn lại mỉm cười đưa bánh óc chó trên bàn qua: "Ăn đi!"
Chu Dã không dám động đậy.
"Cho ngươi ăn thì ăn đi!"
Chu Dã chỉ đành cầm lấy một miếng bánh, cúi đầu cắn một miếng nhỏ, chẳng dám nhai mà nuốt nguyên cả miếng, suýt nữa thì bị nghẹn."
Hắn lại đưa tới một chén trà.
Châu Dã không dám uống.
"Uống!"
Châu Dã ngoan ngoãn uống.
Từ hôm đó về sau, chỉ cần người nọ nghỉ ngơi ở thư phòng thì sẽ đều gọi Chu Dã ra, nhìn hắn ăn chút gì đó, uống vài ngụm trà, rồi thả hắn ra ngoài.
Trong lòng Chu Dã vừa vui vẻ, vừa sầu đời.
Trong bánh óc chó này có bỏ xuân dược à, sao mà hắn cứ ăn miếng nào là người lại khô nóng miếng đó thế này!
Nửa năm sau, Trần Liễu Liễu có thai, theo quy củ thì trong vòng ba tháng không thể cùng phòng, hắn dứt khoát ở thư phòng nghỉ ngơi.
Trần Liễu Liễu sợ nam nhân mình nhịn không được, ỷ vào miếng thịt trong bụng kia mà xin trưởng công chúa đổi nha hoàn trong thư phòng thành gã sai vặt.
Trần Liễu Liễu quả thật rất không hiểu hắn, bốn đại nha hoàn kia có ai chưa từng động tâm với hắn chứ? Nhưng mà có ai làm gì được đâu?
Nam nhân làm việc không thận trọng như nữ tử, trà của hắn nhiều lần đều lạnh ngắt.
Chu Dã nhìn không nổi, bèn len lén chạy ra giúp đỡ vài lần.
Sau khi hắn phát hiện thì mỉm cười, không nói gì mà dứt khoát tìm cớ, đuổi gã sai vặt kia ra ngoài.
Cứ như vậy, ban ngày Chu Dã làm ám vệ, ban đêm làm gã sai vặt, giúp hắn bưng trà rót nước, trải giường gấp chăn, thỉnh thoảng thời tiết nóng còn phải quạt cho hắn cả đêm.
Trong lòng Chu Dã vừa vui vẻ, lại sầu não.
Người này có thể ngủ yên một chút không, thân thể vừa lật một cái là quần áo đã mở rộng ra, làm hắn thấy rõ ràng hết thảy.
Chỗ nào trắng, chỗ nào đen, chỗ nào mềm, chỗ nào cứng..."
Hắn nhìn đến không thở nổi.
Đêm đó, hắn theo thường lệ quạt giúp hắn.
Lúc hắn đang buồn ngủ thì nhận ra trong không khí có hơi kỳ lạ.
Hắn quá quen thuộc với cảm giác kỳ lạ này, lặng lẽ cầm lấy đao bên cạnh, phá cửa sổ mà ra...
Ba sát thủ cũng dùng đao lớn, đáng tiếc tốc độ xuất đao quá chậm, nên đều chết dưới đao của y.
Hắn thu đao lại nhìn vào trong phòng, thì thấy người nọ đứng ở trước cửa sổ, thần sắc lạnh nhạt.
Hiển nhiên, đây không phải là lần đầu tiên hắn bị tập kích.
Chuyện hắn bị ám sát ngoại trừ chủ thượng ra thì không ai biết cả, từ đêm hôm đó Chu Dã bèn ngủ thẳng bên ngoài phòng hắn, đây là mệnh lệnh của chủ thượng.
Mệnh lệnh này gần như đòi mạng Chu Dã.
Cái tình ngủ không yên của hắn, Chu Dã đã trốn ra xa rồi nhưng hắn cứ lại đến gần.
Có đôi khi Chu Dã bị ép đến bực mình, bèn lên giường ngủ luôn.
Nhưng không lâu sau, trong lòng lại thấy bất lực nhưng cũng đê tiện tiếp tục ngủ.
Có một lần tỉnh lại, Chu Dã phát hiện người nọ cuộn mình trong lòng hắn, tim đập thình thịch, ma xui quỷ khiến thế nào mà Chu Dã chậm rãi mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Lúc này, hắn đột nhiên mở to mắt, đáy mắt đen kịt sâu không thấy đáy.
Chu Dã bị hù chết, cứng đờ như một tảng đá.
Hắn khẽ thở dài một hơi, giọng nói khàn khàn: "A Dã, vài năm nữa ta bảo phụ thân thả ngươi rời đi, ngươi cưới một người thê tử tốt, rồi sinh một đứa con trai đi."
Chu Dã không biết nói gì, chỉ đành hoảng hốt bỏ chạy.
Còn chưa thoát ra khỏi những suy nghĩ lộn xộn thì chủ thượng đã gọi hắn quá, ra lệnh cho hắn dọn dẹp đồ đạc đến Hoa quốc.
Chuyện nhi tử bị ám sát, khiến cho chủ thượng hạ quyết tâm, muốn tìm một con đường lui cho con cháu.
Hắn chẳng thèm thu dọn đồ đạc đã trực tiếp ra khỏi phủ trưởng công chúa.
Đến Hoa quốc, tất cả đều dàn xếp ổn thỏa, trong lòng Chu Dã mới thấy hối hận.
Hẳn nên nói với người nọ một tiếng, dặn dò hắn sau này đừng ngủ say quá, đừng uống trà lạnh, đừng đá chăn, đừng ham mát...
Nhưng hắn còn có mặt mũi gì để dặn dò đây!
Chu Dã đi tới trước gương đồng, nhìn gương mặt bình thường của mình trong gương, cười gằn: Họ Chu, nhớ kỹ thân phận và bổn phận của mình, đừng có ỷ vào tính tình hắn tốt, thì ngươi không biết trời cao đất rộng như thế. Người như hắn không phải là người ngươi có thể mơ đến được.
Năm năm trước ở Hoa quốc, không có bất cứ ai tới tìm Chu Dã.
Có đôi khi vừa tỉnh mộng, hắn mờ mịt nhìn chung quanh, trong lòng chợt trống rỗng, cảm giác mình như một cô hồn dã quỷ còn sống.
Chu Dã từng nghĩ tới, nếu một ngày mình gặp lại hắn thì sẽ nói gì đây?
Là cười trước hay quỳ trước?
Là không nhắc đến chuyện hôm đó hay ở bên cạnh hắn!
Nhưng khi người nọ bất ngờ đứng ở trước mặt hắn, Chu Dã phát hiện mình sai quá sai.
Vì lúc đó hắn chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn, tựa như đã trải qua mấy cuộc đời vậy.
"A Dã." Người nọ lấy một túi đồ trong tay thị vệ: "Ta đem bánh óc chó cho ngươi nè, mới làm đó, ngươi nếm thử đi?"
Hắn cầm lấy, cắn một miếng.
Tốt rồi.
Hắn không còn là một con cô hồn dã quỷ, linh hồn của hắn lại trở về rồi!
Người nọ xua thị vệ lui ra rồi nhìn hắn: "Ừ, rất ra dáng làm quan."
Chu Dã lại cắn một miếng bánh óc chó, trong miệng có đồ ăn nên không nói gì, mà hắn vốn cũng là người ít nói.
"Tổ phụ đã chết, phụ thân đinh động thủ rồi."
Chu Dã ngẩng đầu lên.
"Một khi động thủ thì sẽ rung đời, chuyện sau này không ai đoán được."
Người nọ đi vào trong phòng, rót chén một trà ấm, đặt vào trong tay hắn: "Trong nhiều người như vậy, ta chỉ tin tưởng ngươi, ngươi bảo vệ ông ấy giúp ta."
Nói xong, hắn vén áo bào lên, ngồi xuống ngưỡng cửa, sau đó vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Chu Dã ngồi xuống.
Chu Dã nơm nớp lo sợ ngồi xuống.
"Có đôi khi ta thường nghĩ, sống trong một gia đình như vậy, rốt cuộc là ông trời thương xót ta, hay là chán ghét ta."
Chu Dã kinh ngạc.
"Tổ mẫu ta rất đáng thương, có nam nhân nhưng chẳng khác gì không có, quật cường cả đời kết quả đến con trai mình cũng không thân thiết; Tổ phụ ta rất đáng thương, cả đời sống dưới uy nghiêm của trưởng công chúa, thế nhưng đến cả chết tử tế cũng không được; Mẫu thân ta rất đáng thương, mỗi ngày đều muốn lấy lòng cha ta, phòng cái này, phòng cái kia, nhưng chẳng phòng được trái tim mình; Phụ thân ta cũng đáng thương, nhiều năm này chẳng ngủ yên được ngày nào, lông mày cũng chưa từng giãn ra."
Sau chút yên lặng ngắn ngủi, hắn lại lắc đầu nói:
"Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, thì lúc nào cũng muốn khiến bọn họ vui vẻ, lời của ai ta cũng ngoan ngoãn nghe, họ kêu làm gì ta cũng làm; bọn họ muốn ta cưới ai, ta bèn cưới người đó. Ta cố gắng, ta chăm chỉ hơn bất kỳ thiếu gia con cháu thế gia nào, nhưng vì sao ta lấy lòng bọn họ nhiều năm như vậy, nhưng kết quả tổ mẫu vẫn giết chết tổ phụ? Phụ thân lại giam lỏng tổ mẫu? Ai cũng thương ta, nhưng trước khi bọn họ làm việc gì, lại chẳng bao giờ nghĩ tới ta, ý nghĩa cuộc sống của ta, hình như chỉ là để lại đời sau cho Ngô gia mà thôi."
Tim Chu Dã, kinh ngạc đập thình thịch.
Người nọ cúi đầu, nhìn không thấy chút biểu tình nào trên mặt.
"Năm ngươi sáu tuổi đến phủ công chúa, là ta cầu xin phụ thân dẫn ngươi vào, ta muốn nhìn thử đứa bé giành xương trong miệng cho có dáng vẻ thế nào?"
"Năm ngươi mười sáu tuổi lại vào phủ công chúa, là ta tự mình chọn, hai chuyện này cách nhau mười năm, mười năm ta gặp ngươi mười lần."
"Cuối mỗi năm khi các ngươi tiến hành đánh nhau, phụ thân đều dẫn ta đi xem, ngươi đứng ở chỗ sáng, ta đứng ở chỗ tối."
"Có một người, hắn thắng, ta sẽ vui cho hắn. Hắn đau lòng ta cũng thấy đau lòng, người này giờ phút này đang ngồi bên cạnh ta."
Giờ phút này tim Chu Dã đột nhiên không đập nữa.
"Chu Dã." Người nọ ngẩng đầu, nhìn hắn, sau đó gọi một đầy đủ tên hắn.
"Người sống trên đời, chung quy vẫn có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, nối dõi tông đường cho Ngô gia là chuyện ta nên làm, thích một nam tử là chuyện ta không nên làm. Lấy lòng người Ngô gia, là ta nên làm, chuyện khiến cho Ngô gia đau lòng, ta không thể làm được. Năm năm trước ta bảo ngươi cưới thê tử sinh con, là lời thật lòng, năm năm sau, ta vẫn sẽ nói những lời này."
Nam tử thở dài, dường như rất tức giận.
"Đừng sống như cô hồn dã quỷ, nhìn xem căn phòng này đi, có chút hơi người nào không?"
Đôi mắt đen kịt của Chu Dã nhìn chằm chằm người nọ.
Tim lại đập thình thịch.
Nhảy quá nhanh.
Hắn có chút không khống chế được.
Dừng lại thật lâu.
Chu Dã đặt chung trà trong tay xuống, hít thở thật sâu vài hơi.
Cuối cùng Chu Dã nghiến răng một cái, nắm mạnh lấy tay người kia.
"Một ngày là ám vệ, cả đời đều là ám vệ, ám vệ không cần cưới thê thiếp sinh con, ta đời này chỉ làm một chuyện thôi." Chu Dã nhìn hắn, rất cố chấp.
"Bảo vệ cho chủ nhân của ta, sống cùng người, chết cùng người."