Năm đó y vốn là thần long trên trời, phụng lệnh của Thiên Đế hạ phàm đến trợ giúp nhân hoàng Hoàng Đế nhất thống Trung Nguyên, cũng cùng với đối thủ lớn nhất của Hoàng Đế là Xi Vưu không hẹ mà gặp ngoài ý muốn tương luyến. Y vốn định cố gắng thuyết phục Xi Vưu quy hàng, bỗng nhiên Xi Vưu lại không nghe y sở khuyên, càng đến sau khi biết được y là thần long mà Thiên Đế phái xuống giúp Hoàng Đế, căm phẫn triệu ra ma thú Thao Thiết hung tàn, còn cùng Thao Thiết hợp làm một thể, khi đó y đã có cốt nhục của Xi Vưu.
Thiên Đế giận dữ hạ lệnh giết Xi Vưu, còn phái Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm muốn làm Xi Vưu hồn phi phách tán, trọn đời không được phục sinh, thế nhưng Xi Vưu sau khi ma hóa ngay cả thần nữ trên trời cũng khó mà chống lại được. Thiên Đế không biết từ đâu biết được y đã có cốt nhục của Xi Vưu, liền cho y hai sự lựa chọn: hoặc là phải dùng y và hài tử uy hiếp Xi Vưu, hoặc là y giết Xi Vưu, nhưng y nếu lựa chọn điều đầu tiên đến lúc đó đương nhiên là y sẽ thai tử phúc trung(1).
(1) thai chết từ trong bụng
Rồi sau đó y sợ Thiên Đế không tuân thủ thỏa thuận mà muốn giết cốt nhục trong bụng y, tự động lên trời nói với Thiên Đế, chỉ cần Thiên Đế chịu bỏ qua cho y và hài tử của Xi Vưu, y nguyện một mạng đổi một mạng, đợi đến ngày chào đời của hài tử chính là lúc Ứng Long y hồn diệt chi thì, miễn là hài tử này không biết thân thế của mình, sau khi trưởng thành vẫn là thuộc hạ trung thành của Thiên Đế. Thiên Đế đồng ý với y, không lâu sau khi y hạ sinh được hài tử, lúc y tự diệt nhục thân liền đánh một phần hồn phách của bản thân vào trong cổ ngọc, một là vì bảo vệ hài tử, hai chính là vì đợi đến một ngày kia có thể gặp lại được hồn phách của Xi Vưu.
Xi Vưu sau khi nghe Ứng Long thuật lại chuyện năm đó, thật là vừa hận vừa giận vừa thương, hắn hận là sự ngoan độc của Thiên Đế, giận là bản thân tự cho mình là bất phàm nhưng ngay cả ái nhân và cốt nhục đều không bảo vệ được, thương là Ứng Long vì mình mà chịu khổ như vậy.
Ứng Long thấy Xi Vưu thần sắc do dự, nắm đúng thời cơ, thầm thi pháp thuật, lại đem hồn phách của Xi Vưu đẩy vào trong Quân Ngọc Hàm. Quân Ngọc Hàm chỉ cảm thấy cơ thể một trận khó chịu, thân thể đã không còn chịu sự khống chế của mình.
“Ứng Long, người làm cái gì vậy! Ngươi muốn đem ta phong ấn trong cơ thể của nhân loại này hay sao? Thì ra những lời vừa rồi của ngươi đều là gạt ta!” Xi Vưu không ngờ đến một chiêu này của Ứng Long, hắn nếu bị phong ấn trong cơ thể của con người, đương nhiên sức mạnh sẽ giảm đi, hắn lại bị Ứng Long lừa hay sao?! Trong lòng vừa kinh vừa hận!
Ứng Long liên tục cười khổ, Xi Vưu này uổng công bản thân vì hắn làm nhiều việc như vậy, hắn trước sau vẫn chưa từng tin vào y!
Tiến lên ôm lấy cơ thể của Quân Ngọc Hàm, hiện giờ chủ tể của thân thể này cũng là Xi Vưu, y buồn bã đột nhiên nói: “Từ đầu đến cuối, ngươi chưa từng tin vào ta…”
“Ta…” Xi Vưu bị ai thương trong ánh mắt của y chấn động, trong nhất thời nhưng lại không nói nên lời.
Ứng Long buồn bã cười một tiếng nói: “Ta đương nhiên sẽ không hại ngươi, hôm nay ta và ngươi đều chỉ còn là một luồng cô hồn, bất dung với thiên địa, chẳng thà hồn phách của ta và ngươi hòa hợp làm một thể nhập vào Long Châu bên trong cơ thể hiện giờ của ta, từ nay trên thế gian không còn Xi Vưu hay Ứng Long nữa, nhưng chúng ta lại vĩnh viễn không chia lìa… Cũng có thể cứu được tử tôn này của chúng ta…” Phương pháp này không phải là do y nghĩ ra được, mà là vị đạo sĩ được gọi là Thu Chí Thủy kia có thể dùng ý niệm báo cho hồn phách của y, Thu Chí Thủy này quả thật không phải là nhân vật tầm thường! (ừ thì người ta là tác giả, tầm thường thế nào được =.=)
Xi Vưu ngắm nhìn Ứng Long, bỗng nhiên than thở, vật đổi sao dời đã là ngàn năm, nếu không phải là bản thân cố chấp, cũng sẽ không hại Ứng Long đến tình cảnh này, y vốn nên ở trên bầu trời! Thần long bay lượn là thần vật mà người người kính sợ, chỉ vì hắn… Vươn tay vuốt ve hai gò má cương nghị của y, tự trách nói: “Ứng Long, ta thật có lỗi với ngươi…”
Ứng Long nhìn thấy Xi Vưu lộ vẻ hối sắc, hân hoan rằng hắn mặc dù đối với mình hiểu lầm thật nhiều nhưng trong lòng vẫn thủy chung có mình, lấy tay che miệng của hắn lại, thâm tình nói: “Không cần phải nói xin lỗi… Ôm ta…”
Động tác nhanh nhẹn bỏ đi quần của Ứng Long, muốn cởi xuống ngoại y của y, lại bị y ngăn lại. “Xi Vưu đừng cởi ngoại y đi, đây là ẩn thân y để tránh khỏi sự truy bắt của thần giới…”
Xi Vưu thấy Ứng Long giờ phút này hạ thân đã lõa lồ, vạt áo trên người mở ra thật rộng, trường bào nhưng vẫn còn khoác trên người, rõ ràng là cơ thể dương cương như vậy, nhưng lại có một đạo mị sắc nói không ra lời, nhất thời khiến dục hỏa trên người hắn hừng hực bốc cháy lên.