“Vinh lão.”
Đang lúc hai người đang nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, một người mặc trường bào màu xanh lá từ bên ngoài tiến vào, chắp tay nói: “Khởi bẩm Vinh lão, Cảnh Lâm, ngự y của hoàng tộc, đến cầu kiến.”
Cảnh Lâm?
Chân mày Vinh lão nhíu chặt, không còn thả lỏng như lúc nói chuyện với Lâm lão nữa, trên khuôn mặt già nua đều hiện lên sự không kiên nhẫn: “Ta đã nói rồi, tất cả mọi người trong hoàng tộc đều không gặp!”
“Vinh lão, Cảnh Lâm kia nói trong tay hắn có một gốc dược liệu mấy trăm năm muốn tặng cho Vinh lão.”
Lâm Tiếu thuật lại những lời Cảnh Lâm đang đứng ngoài cửa đã nói với hắn cho Vinh lão biết, giọng nói của hắn vô cùng bình thường giống như đang nói đến một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Đối với những người khác, dược liệu mấy trăm năm trong tay Cảnh Lâm nói không chừng là vật trân bảo nhưng đáng tiếc Y các bọn họ chưa chắc đã để dược liệu mấy trăm năm vào mắt.
“Dược liệu trăm năm, thật đúng là to lớn.” Vinh lão cười lạnh, trên mặt hiện lên sự trào phúng: “Lâm Tiếu, ngươi có biết Cảnh Lâm tới Y Các bái phỏng ta là vì chuyện gì hay không?”
“Thưa Vinh lão, sắc mặt Cảnh Lâm vô cùng hoảng loạn, ta đoán hắn vì Thái Tử điện hạ mà đến! Buổi sáng hôm nay ta có nghe nói chỉ trong một đêm toàn bộ linh lực của Thái tử đều biến mất, Cảnh Lâm dùng hết biện pháp cũng không thể làm hắn khôi phục, vì vậy, thuộc hạ cả gan suy đoán, chắc hắn đến vì chuyện của Thái tử.”
Trong một đêm, chuyện linh lực của Thái tử bị biến mất đã truyền khắp toàn bộ Long Nguyên Quốc. Đương nhiên, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với việc Vân Lạc Phong cố ý truyền bá ra ngoài. Dựa vào trình độ y thuật của Cảnh Lâm chắc chắn sẽ không trị khỏi cho Thái tử. Như vậy hắn chỉ có thể đến Y Các xin giúp đỡ.
“Trở về nói cho Cảnh Lâm, Y Các chúng ta không chữa bệnh cho người hoàng tộc!” Vinh lão lạnh lùng nói.
Ninh lão có chút kinh ngạc nhìn Vinh lão, dù cho giá phải trả cho các y sư trong Y Các khá lớn, rất khó mời chữa trị nhưng mà Y Các vẫn luôn nể mặt hoàng tộc, huống chi đối phương còn là Thái Tử điện hạ.
Hôm nay hắn lại có thể cường thế từ chối thỉnh cầu của đối phương như thế?
Vinh lão giống như biết được sự nghi hoặc trong lòng lão già này, giải thích với hắn một câu: “Ninh lão, lúc trước ta đã nói qua với ông, có một người có tài năng tuyệt thế có thể điều trị độc mạn đà la cho đại nhân, vị thiên tài kia vừa vặn có thù oán với Thái tử, nếu bây giờ ta cứu Thái tử, lỡ như nàng không vui không đồng ý chữa trị cho đại nhân thì ta tìm ai để khóc đây?”
Nghe những lời này xong Ninh lão hơi sửng sốt: “Trùng hợp như vậy sao? Người có tài năng xuất chúng mà ta biết kia cũng vừa văn có thù oán với Thái tử, đêm qua ta còn nhìn thấy nàng trả thù Thái tử như thế nào nữa kìa.”
Vinh lão hơi chấn động, vừa định nói cái gì đó thì ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ấm ĩ, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng rống giận của Cảnh Lâm.
“Ngoài cửa xảy ra chuyện gì?” Vinh lão đứng lên, chân mày nhíu chặt: “Lâm Tiếu, ngươi đi xem thử rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao lại ầm ĩ như thế?”
“Tuân lệnh.”
Lâm Tiếu chắp tay hành lễ rồi đi ra ngoài.
…
Trong đại sảnh, Cảnh Lâm vô cùng phẫn nộ, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ tuyệt mỹ trước mặt, ngọn lửa trong mắt thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài.
“Vân Lạc Phong, cái người độc phụ này, ngày hôm qua ngươi đánh Vô Song, thế mà hôm nay lại có gan xuất hiện trước mặt ta! Chẳng qua chỉ là ngươi ghen ghét với Vô Song! Ta cảnh cáo ngươi, nếu về sau ngươi còn dám gây khó dễ cho Vô Song thì đừng trách ta vô tình!”
Từ trước đến nay, ấn tượng của Cảnh Lâm đối với Vân Lạc Phong đều là một tên phế vật, bất luận như thế nào hắn cũng không muốn tin tưởng một nữ nhân ăn chơi trác táng lại là người có y thuật siêu quần! Huống chi theo như lời Vô Song nói ngay cả nàng cũng vô pháp chẩn ra bệnh tình của lão giả kia!