Lão giả cũng không thèm để ý đến lời nói của Cẩm Minh, trong lòng lão hiện giờ vô cùng bực bội. Ban đầu vì nể mặt Nhất Tinh học viện hiệu trưởng nên lão mới tới, cũng nghĩ rằng có thể sẽ gặp được cơ duyên, thế nhưng nhìn đi nhìn lại, cũng không thấy một ai khiến lão vừa ý cả.
Yên lão sư-Phó hiệu trưởng Nhất Tinh học viện ngồi gần đó biết cũng chỉ cười gượng, không đành lòng nên tiến tới an ủi họ một phen.
"Hai vị đây là cảm thấy nhàm chán sao?"
Cẩm Minh vẻ mặt chẳng thấy hứng thú, chỉ liếc mắt rồi cười khẩy nói "Không đến mức vậy đâu."
Nháy mắt mà trên sân đã tỏa ra uy áp của tu luyện giả, nếu nói Nhị Tinh trông dũng mãnh, hiếu chiến thì Lục Tinh cũng không kém phần, dù hơi thở Linh Sư bên Nhị Tinh nồng đậm hơn nhưng họ không hề cảm thấy khó chịu, vẫn đứng vững trước uy áp của đối phương.
Thanh Nhã Như hơi cong khóe môi, chậm rãi lui ra sau cùng với Ngưng Vũ.
6 người còn lại là Huyền Diệp, Ngọc Trần, Tạ Vô Song, Tử Nhạc Huân, Chu Hắc Minh, Nam Cung Dực lần lượt rút kiếm, di chuyển một cách nhanh chóng lao lên.
Người của Nhị Tinh học viện thấy thế, đồng loạt quay về đằng sau, biểu thị một cái ánh mắt, rồi lại nhìn về phía nam tử trong đội ngũ. Hắn là Sơ Mặc, cũng là cao thủ mạnh nhất trong bọn họ.
Sơ Mặc híp mắt lại, ra dấu cho tất cả cùng lên, nhanh chóng dàn trận tạo thành một trận pháp.
Bạch Dạ ở dưới khán đài nhìn lên, đồng thời cũng chú ý tình hình trên sân đấu. Theo như nàng phán đoán, Nhị Tinh học viện kết hợp rất ăn ý, họ có một đầu não là vị nam tử đứng ở đằng sau kia. Cái đặc biệt là họ rất hiểu nhau, chỉ cần một vài ánh mắt cũng biết cần làm gì. Cả hai bên đều thông thạo kiếm pháp, đối đầu nhau, không phải khó khăn nhưng cũng chẳng dễ dàng.
Thanh Nhã Như ở bên cạnh lo lắng quay sang hỏi Ngưng Vũ "Tỷ có ổn không?"
"Không sao! Linh khí trong tỷ đang rất hăng hái, chỉ chờ đến lúc được bộc phát ra ngoài thôi."
Trận đấu trong nháy mắt trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Trong khi hai bên giao tranh kịch liệt, thậm chí có vài người đã bị thương, Sơ Mặc thoáng cái đã không còn ở chỗ cũ.
Cho đến khi phát hiện ra, thân ảnh của hắn đã ở sát Ngưng Vũ. Lưỡi kiếm vung lên, Thanh Nhã Như nhanh chóng chặn được đường kiếm của Sơ Mặc.
Nội lực phát ra, không lâu đã đẩy được Sơ Mặc ra xa. Hắn khẽ nhíu mày, âm thầm quan sát Thanh Nhã Như. Hắn biết, cô gái này, tu vi không kém hắn.
Nhưng chẳng có thời gian nghĩ ngợi nhiều, kiếm trong tay theo hắn hướng tới một lần nữa, mũi nhọn sắc bén, đâm xuống nền đất nơi Thanh Nhã Như và Ngưng Vũ đang đứng. Nội lực từ đường kiếm tỏa ra, nứt cả nền đá của sân đấu.
Thanh Nhã Như và Ngưng Vũ hợp sức cùng nhau, mỗi người một hướng đánh vào nhiều điểm yếu của Sơ Mặc.
Hắn lúc này phát hiện, hai người này thế mà, 1 người là Linh Sư đỉnh, 1 người là Linh Sư cao cấp.
Dù hắn có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn nhưng cũng không dễ dàng đàn áp được cùng lúc 2 Linh Sư tu vi ngang hắn như vậy được.
Tiếng "keng keng" vẫn vang lên, trận đấu căng thẳng làm mọi người ở đó đều không thể rời mắt.
Cho đến lúc đang ở giữa trận đấu, Tam Tinh mới từ ký túc xá ra đến khán đài ngồi xem. Bọn họ lựa chọn chỗ ngồi, ai ai cũng mang theo vài phần sợ hãi, có người còn chủ động nhường chỗ.
Triệu Dao khi an tọa, đã nhìn xa xa trên võ đài kia, nháy mắt chú ý đến Thanh Nhã Như đang chiến đấu. Một loại mạc danh quen thuộc dâng lên trong lòng.
Mũi kiếm Sơ Mặc vừa xẹt qua, làm bị thương một bên má của Thanh Nhã Như nhưng cô không thèm để tâm, vẫn tiếp tục chiến đấu không ngừng nghỉ.
Trong tiềm thức, cô nhận thấy được nếu cứ như vậy, hẳn sẽ thua mất vì rất nhiều người đã không còn sức lực nữa.
Cuối cùng, Thanh Nhã Như từ trong người rút ra một món đồ rồi ném nó cho Ngưng Vũ.
Ngưng Vũ cầm trên tay món đồ, vận linh lực khiến nó trở nên lớn hơn. Đó là một thanh kiếm, chúng phát sáng, không thấy được lưỡi kiếm. Bước chân cô hơi lùi lại, thủ thế, thân hình bỗng nhoáng lên.
Tốc độ này! Nhanh quá!
Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một đạo quang xẹt qua, thành viên của Nhị Tinh liên tục ngã xuống.
Một làn khói trắng mờ mờ ảo ảo trên sân khấu dần tan đi, hiện ra thân ảnh Ngưng Vũ đứng trước hàng loạt người đã ngã xuống.
Khi nhìn kĩ thì, thanh kiếm trong tay Ngưng Vũ không còn phát sáng nữa, lộ ra lưỡi kiếm uốn lượn như một con rắn.
"Hiệp hầu độc nha!" trong miệng Ngưng Vũ lẩm bẩm.
Cả khán đài trở nên xôn xao, không chỉ có người bình thường, ngay cả các lão sư cũng phải trợn tròn mắt ngạc nhiên.
"Đó là cái gì vậy?"
"Lần đầu tiên ta thấy thanh kiếm kì dị như vậy!"
"Vừa nãy ta nhìn thấy gì thế?"
"Cứ như một con rắn vậy! Tốc độ ra đòn qua nhanh, ta không kịp nhìn luôn."
Nhìn thấy đồng đội ngã xuống như vậy, Sơ Mặc tức giận nghiến răng, thanh kiếm lập tức vung lên, khiến cho Thanh Nhã Như bị thương một lần nữa.
Hắn nhào qua chỗ của Ngưng Vũ, khẽ quát lên "Thức điểu!"
Linh lực được phóng ra, thanh kiếm chém ngang chân của Ngưng Vũ nhưng cô đã kịp thời lộn nhào người lên, khẽ cười "Cảnh xà song sinh!"
Đường cắt lại thật quỷ dị, cứ như một con rắn vậy, mềm dẻo, khó đoán. Mà không phải với một, trên tay Ngưng Vũ xuất hiện 2 thanh kiếm giống hệt nhau, chiêu thức có tên [Cảnh xà song sinh].
Sơ Mặc lúc này đã bị thương nặng lắm rồi, hắn không thể nào tiếp tục chiến đấu được nữa. Cuối cùng phải thốt lên hai từ "Đầu hàng!"