Tạ Vô Song lúc nãy vừa bị đánh thành đầu heo, tức giận đến run người nhìn chằm chằm vào đám người Huyền Diệp. Mới vừa nãy thôi cô ta còn chế giễu bọn họ chỉ là Linh Sư sơ cấp vô dụng, còn muốn mang bọn họ ra làm bia đỡ đạn. Giờ ngay cả tu vi cũng trên cô ta, đây chẳng phải là tự vả mặt sao?
"Thua, nhất định sẽ thua."
"3 tên Linh Sư trung cấp! Tứ Tinh của chúng ta làm sao đấu lại?"
Trần Cẩm Hồng không chấp nhận được sự thật này, giọng vẫn như cũ hét lớn lên "Sợ cái gì? Chúng mày cùng nhau xông lên, chẳng lẽ còn không thể đánh lại?"
Viện phục theo gió hất lên, gương mặt của Ngưng Vũ dưới ánh mặt trời trông càng sáng chói hơn. Cô nói "Đối phó với các ngươi, một mình ta là đủ rồi!"
Toàn trường kích động.
Vậy là sao?
Thế 2 Linh Sư trung cấp kia xuất hiện chỉ để thị uy thôi à?
Đả kích! Đả kích!
Ngưng Vũ lắc thân mình, trường kiếm trong tay bay múa, xuyên qua từng lớp từng lớp người, đi tới đâu là hạ gục đối thủ tới đó.
Dù cùng là Linh Sư trung cấp, nhưng hơi thở linh lực trên người Ngưng Vũ quá nồng đậm, khiến cho Trần Cẩm Hồng không nhịn được mà phun ra một ngụm huyết hồng cả vạt áo.
Khi Tứ Tinh học viện không còn sức phản kháng, lão sư cất cao giọng tuyên bố "Trận này, Lục Tinh học viện chiến thắng."
Cả hội trường hò reo, kết quả lần này thực nằm ngoài dự đoán. Ai mà nghĩ tới Lục Tinh năm nay lại mạnh như vậy.
Vân lão sư cũng yên tâm vỗ ngực, lại liếc mắt sang chỗ Bạch Dạ đang đứng lên chuẩn bị rời đi. Ông biết, chuyện này chắc chắn có liên quan tới nàng.
Ngoài đám người Huyền Diệp, sau khi trận tỷ võ kết thúc, ai nấy cũng đều được đem đi trị thương. Biết được thực lực của bọn họ lúc sau, không ai dám cùng họ mà đối nghịch nữa.
Dám ư?
Đám Huyền Diệp chưa tính toán đến sự việc lúc trước là đã còn may.
Mà lí do vì sao bọn họ tấn chức được nhanh như thế chẳng ai biết cả, cũng chẳng ai dám chủ động đi tìm hiểu.
Vòng đấu 2 tiếp tục vào 2 ngày sau, mà kết quả thì hầu như ai cũng dễ dàng đoán ra. Tứ Tinh sau khi thất bại dưới tay Lục Tinh, đương nhiên không thể đánh lại Tam Tinh. Còn Ngũ Tinh tự biết rằng không thể chống trả nên vừa mới bắt đầu đã chủ động xin thua để tránh nhiều người bị thương.
Vì thế trận bán kết diễn ra với sự tham gia của 4 học viện, lần lượt là: Nhất Tinh, Nhị Tinh, Tam Tinh, Lục Tinh.
Trong ký túc xá, Bạch Dạ thoát khỏi Không gian Linh thú, mở mắt ra đã nghe tiếng gõ cửa phòng.
"Vào đi!"
Thanh Niệm bước vào, gương mặt tươi sáng chạy ngay đến chỗ gần Bạch Dạ ngồi xuống. Cô hỏi "Tiểu Dạ, muội còn chiếc mặt nạ nào không?"
Bạch Dạ trầm ngâm một lúc, sau đó không hề nói nhiều mà ném cho Thanh Niệm chiếc mặt nạ gần giống với cái của nàng.
Cô ngơ ngác nhìn Bạch Dạ, xong lại nhìn đồ vật trong tay, đứng hình hồi lâu. Mãi cho đến khi Bạch Dạ mở miệng "Còn chuyện gì nữa sao?"
Thanh Niệm cười bất đắc dĩ hỏi "Chẳng lẽ muội không nghi hoặc lí do sao hay là muội biết được điều gì rồi?" ánh mắt cô trở nên nghiêm túc, lại không giống với bộ mặt bình thường khi trò chuyện cùng người khác.
"Chắc có lẽ là cả hai đi!"
Câu trả lời làm cô bật cười, nói "Phải ha! Trên đời này không có chuyện gì là muội không biết nhỉ."
"Có đấy chứ!"
"Hử?" Thanh Niệm ngạc nhiên.
"Tại sao tỷ lại rời bỏ Nhất Tinh học viện?"
Có lẽ sẽ không ai biết được chuyện này. Thanh Niệm vốn không phải người xuất thân từ Cửu Phục quốc, mà là người của Thanh Đằng quốc, thậm chí cô còn là một đại tiểu thư hàng thật giá thật.
Thanh Niệm chỉ là tên giả, tên thật của cô là Thanh Nhã Như, đại tiểu thư duy nhất của Thanh gia quyền lực đứng đầu Thanh Đằng quốc.
Từ nhỏ cô được phụ mẫu sủng trên lòng bàn tay, đi đâu cũng nhận được sự tán dương và khen ngợi. Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Trong một lần lén trốn khỏi Thanh Đằng quốc để ngao du, cô mới phát hiện thế giới này rất rộng lớn và tuyệt vời. Vì thế cô nảy ra ý định sẽ đi khắp nơi để học tập.
Theo đúng như ban đầu, Thanh Niệm sẽ đăng kí vào học tại Nhất Tinh học viện, nhưng sau đó lại từ bỏ và lựa chọn Lục Tinh học viện.
Thanh Nhã Như trầm buồn kể lại "Từ nhỏ ta đã được định hôn sẵn với một thiếu gia có tiếng tại Thanh Đằng quốc. Ban đầu ta đã tính sẽ theo chân hắn vào Nhất Tinh. Nhưng không ngờ, đến một ngày ta phát hiện, hắn đang lén lút quan hệ với vị biểu muội của ta."
Cô nhìn vào chiếc mặt nạ, nói "Trận bán kết, chắc chắn ta sẽ gặp lại đôi cầu nam nữ đó, vì vậy ta không muốn họ nhìn chằm chằm gương mặt ta bằng cặp mắt bẩn thỉu đó."
"Vậy nếu như có cơ hội trả thù đôi gian phu *** phụ đó, tỷ sẽ nắm lấy chứ?" ánh mắt Bạch Dạ híp lại, lộ ra sự nguy hiểm và tà khí hỏi.
"Đương nhiên! Tại sao không? Ta đã trốn tránh rất lâu rồi! Giờ là đến lúc, ta kết thúc chuyện này. Nhưng trước hết, ta phải tự mình đánh bại hai con cẩu đó, để cho bọn chúng thấy rằng, Nhã Như ta không phải là người chúng có thể chọc vào." sự quyết tâm của Thanh Nhã Như khiến Bạch Dạ nảy lên hứng thú.
"Vậy thì! Như tỷ mong muốn!"