Edit: Sahara
Ngay cả chính bản thân Diệp Hi Mạch cũng không thể nào lý giải được là tại sao lại không thích Diệp Kỳ.
Thậm chí là có chút chán ghét!
Diệp Hi Mạch nhíu mày, liếc mắt nhìn Diệp Kỳ: "con trai ruột của nghĩa mẫu đã đến Vô Hồi Đại Lục, ta phụng lệnh nghĩa phụ đi tìm đệ ấy!"
"Muội cũng muốn đi!"
Diệp Kỳ mím mím môi, tội nghiệp mà nhìn Diệp Hi Mạch: "đại ca, huynh dẫn muội đi chung có được không?"
"Không được!"
Diệp Hi Mạch thẳng thừng cự tuyệt, chẳng chút nể mặt hay chừa lại đường lui cho Diệp Kỳ.
"Nhưng mà....." Diệp Kỳ cắn cắn môi.
Diệp Kỳ thật sự không hiểu, trước giờ đại ca đối với nữ tử luôn rất lễ độ, nhưng đối với cô ta thì lại lạnh nhạt vô tình.
"Không có nhưng nhị gì cả. Nếu nghĩa phụ không có bảo muội đi, thì muội cứ ngoan ngoãn mà ở yên trong nhà, đừng đi theo gây rắc rối cho ta!"
Diệp Kỳ ngây ngẩn, cô ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy Diệp Hi Mạch đã đi thẳng theo hướng ra ngoài, duy chỉ còn lại mình cô ta đơn độc đứng đó.
______
Vô Hồi Chi Sâm.
Dưới bầu trời bao la bát ngát, trên mặt đất không biết từ khi nào lại xuất hiện một cái hang động lớn. Không lâu sau, một nam tử anh tuấn lãnh khốc ôm theo một nữ tử tuyệt mỹ khuynh thành từ trong hang động đó nhảy lên.
Trên người hai người không có bám lấy một hạt bụi, từ dưới lòng đất đi lên mà toàn thân vẫn sạch sẽ vô cùng.
"Tra!"
Ngay lúc cả hai định tiếp tục đi về phía trước, thì từ phía trước có một con tuấn mã đang phi nhanh tới, khói bụi bay lên mù mịt.
Nghe được tiếng vó ngựa, Vân Tiêu sợ Vân Lạc Phong sẽ bị đụng trúng, vội vàng đem Vân Lạc Phong bảo hộ trong lòng ngực, rồi mới đưa mắt nhìn về phía xa.
Trên lưng ngựa, một nam nhân mặc thanh bào, diện mạo anh tuấn, đang phi ngựa như bay chạy về hướng của Vân Tiêu. Sau lưng người nam nhân kia, còn có một nữ tử mặc hồng y đang ôm chặt lấy eo hắn ta.
Cuồng phong phất qua, tóc đen tung bay, toát đầy khí thế.
Vân Lạc Phong nhìn hai người một ngựa, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng: "Hãn Huyết thiên lý mã? Nghe nói tốc độ của loài ngựa rất nhanh, chỉ một canh giờ mà có thể đi được ngàn dặm. Còn nhanh hơn cả tốc độ của ngự không phi hành!"
Dựa theo phương hướng mà hai người cưỡi Hãn Huyết thiên lý mã vừa lướt qua, có lẽ là bọn họ đang muốn đi đến Vô Hồi Chi Sâm.
"Diệp ca, dừng lại!"
Bỗng nhiên, nữ tử áo đỏ phía sau tựa như phát hiện ra gì đó, vội vàng kêu lên.
"Hưuuu!"
Diệp Cảnh Thần nhanh chóng ghìm lại dây cương, kinh ngạc quay đầu lại mà nhìn nữ tử áo đỏ: "sao thế?"
Nữ tử áo đỏ không trả lời Diệp Cảnh Thần, tự mình nhảy xuống ngựa, đi thẳng về phía hai người Vân Lạc Phong...
Vân Tiêu gắt gao ôm chặt lấy Vân Lạc Phong mà bảo hộ, đáy mắt toát lên vẻ phòng bị.
"Hai vị!" nữ tử áo đỏ mỉm cười dịu dàng: "không biết hai vị có thể cho ta biết danh tánh có được không?"
Nghe câu hỏi này, Vân Tiêu và Vân Lạc Phong cùng cho nhau một ánh mắt, sự cảnh giác phòng bị của cả hai càng tăng thêm.
Hai người này vừa nhìn đã biết thực lực rất cường đại, tại sao vô duyên vô cớ lại dò hỏi tên của bọn họ chứ? Bất luận thế nào, Vân Lạc Phong cô cũng không thể nói tên thật của mình và Vân Tiêu ra được.
Suy cho cùng thì Vân Lạc Phong cô cũng đắc tội với quá nhiều người rồi. Ai biết được hai người này có quan hệ gì với các thế lực của kẻ thù cô ở Long Khiếu Đại Lục hay không?
Nghĩ như thế, Vân Lạc Phong trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu rồi mới đáp: "Lâm Nhược Bạch!"
_____
Long Khiếu Đại Lục.
Trong Vân phủ, Lâm Nhược Bạch tự dưng hắt xì một cái thật mạnh, cô bé ngẩng đầu lên xoa xoa cái mũi nhỏ của mình: "vừa rồi là ai nhắc đến ta thế nhỉ? Chẳng lẽ ta chỉ lười biếng có một chút mà đã bị sư phụ biết rồi sao? Không được không được, phải nhanh chóng tu luyện thôi!"
Dứt lời, Lâm Nhược Bạch liền nhanh chóng ngồi thẳng lưng lại, mở quyển thư tịch viết tay mà Vân Lạc Phong đã để lại cho cô bé ra.
_____
Vô Hồi Đại Lục.
Nữ tử áo đỏ nghe câu trả lời của Vân Lạc Phong xong thì hơi sửng sốt một chút, đôi mày liễu khẽ chau lại.
Chẳng lẽ cảm giác của mình sai rồi? Hai đứa trẻ này không phải là người mà mình muốn tìm?
"Vậy còn vị công tử này...."
Nữ tử áo đỏ không cam tâm, chuyển mục tiêu sang Vân Tiêu.