Edit: Sahara
Sa: hôm nay cuối tuần, tặng cả nhà thêm 5 chương!!!
____________
“Đa tạ tẩu đã tới cứu muội……”
Lúc này đây, Diệp Kỳ nói lời đa tạ rất chân thành, đôi mắt rưng rưng nhưng vô cùng nghiêm túc.
“Muội không cần đa tạ ta...” Vân Lạc Phong dừng một chút, tiếp tục nói: “Muội là người Diệp gia, ta tới cứu muội là lẽ thường nên làm, huống chi, muội cũng không có phản bội ta, không phải sao?”
Diệp Kỳ cười, nụ cười này cũng chính là đã trút bỏ hết tất cả khúc mắc năm xưa giữa hai người.
“Muội sẽ nhớ kỹ ân tình của tẩu ngày hôm nay, ngày sau muội nhất định sẽ báo đáp!”
Vân Lạc Phong nhướng mày: “Kỳ thật, nếu không phải vì ta, muội cũng sẽ không bị người Thánh Nữ Tộc bắt……”
“Nhưng cuối cùng vẫn là tẩu đến cứu muội!”
Diệp Kỳ chậm rãi rời khỏi cái ôm của Vân Lạc Phong, từ từ nhìn về phía nữ tử Thánh Nữ Tộc đưa Vân Lạc Phong đến.
“Vừa rồi nếu không nhờ cô đến đúng lúc, thì ta đã rơi vào độc thủ của Tô Tuấn rồi....” Diệp Kỳ nói rất nghiêm túc: “Hơn nữa, cô vốn dĩ có thể bỏ mặc chuyện này, nhưng cô lại đưa y phục cho ta, việc này ta cũng sẽ khắc ghi vào tâm khảm.”
Diệp Kỳ nàng không phải hạng người tri ân không biết đồ báo, người khác giúp nàng, ngày sau nếu có chuyện cần nàng giúp, nàng nhất định sẽ không từ chối.
Nữ đệ tử Thánh Nữ Tộc hơi hơi mỉm cười.
“Cô đã hồi báo rồi!”
Nói cho cùng nàng cũng là thủ hạ của Tần Tuyết, phạm phải sai lầm này, chiếu lý nên chết. Thế nhưng……
Một câu trong lúc vô tình này của Diệp Kỳ đã giữ lại mạng cho nàng.
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Kỳ bỗng trở nên mơ hồ, không rõ lời này của nữ đệ tử Thánh Nữ Tộc là có ý gì……
Vân Lạc Phong chuyển hướng nhìn nữ đệ tử Thánh Nữ Tộc, dù nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng đã không còn cảm giác áp bách nữa.
“Làm phiền ngươi giúp ta chăm sóc muội muội ta, ta còn chút chuyện cần xử lý!”
Muội muội……
Thân mình Diệp Kỳ cứng đờ.
Vân Lạc Phong đến Diệp gia đã có năm, sáu năm hơn, nhưng đây là lần đầu tiên Vân Lạc Phong gọi nàng là muội muội.
Một tiếng xưng hô này làm tim Diệp Kỳ thấy ấm áp vô cùng……
Biết Tô Tuấn chưa làm nhục được Diệp Kỳ, tâm Vân Lạc Phong mới được thả lỏng, tuy nhiên, vẫn còn món nợ phải tính với hắn ta……
……
Ở đại môn Thánh Nữ Tộc, mây mù vờn quanh.
Tô Tuấn đã bị đánh đến nửa chết nửa sống, miệng chưa từng ngừng nôn máu tươi, làm Tiểu Mạch không thể không hoài nghi, tên tiểu tử này có khi nào nôn hết máu mà chết không?
“Tô Tuấn, không ngờ ngươi còn làm ra loại chuyện này, dám làm bẩn muội muội của sư phụ ta?”
Lâm Nhược Bạch nhướng mày, đạo lực ở tay càng nặng thêm.
Những lời nữ đệ tử Thánh Nữ Tộc kia vừa nói, nàng cũng nghe được rất rõ ràng, chính vì vậy mà càng thêm phẫn nộ.
Nếu không đánh chết tên khốn kiếp này, thì khó mà tiêu đi mối hận trong lòng nàng!
Mọi người của Thánh Nữ Tộc đều đang đứng nhìn tiểu cô nương ngồi trên mình Tô Tuấn, tất cả cùng rùng mình một cái, không ngờ thiếu tộc trưởng thoạt nhìn có vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng lúc xuống tay lại tàn độc như thế.
Xương cốt toàn thân Tô Tuấn đều bị nàng đánh gẫy, vậy mà còn chưa đủ, nàng còn muốn đánh chết Tô Tuấn mới thôi.
Đúng ngay lúc này, Vân Lạc Phong đã quay lại, bóng dáng của nàng dừng lại ngay trước mặt Tần Tuyết, đôi mắt đen nhánh toát ra sát khí lạnh lùng.
“Đến Vô Hồi Đại Lục có tất cả bao nhiêu người? Kẻ tra tấn Diệp Kỳ là người nào? Bảo tất cả bọn họ bước ra!”
Tim Tần Tuyết đột nhiên nhắc lên, ả cắn chặt răng: “Vân cô nương, ta cùng thủ hạ của ta xác thật có sai, nhưng chuyện này cũng nên để các vị trưởng lão và thiếu tộc trưởng xử lý, chẳng lẽ cô muốn vượt quyền?”
Ả ta biết, nếu ả mà rơi vào tay Vân Lạc Phong thì nhất định sẽ sống không bằng chết!
Vậy thì thà là chịu hình phạt theo tộc quy của Thánh Nữ Tộc.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo mắt lại, một tia nguy hiểm chợt xẹt qua trong đáy mắt, nàng mỉm cười, nói.
“Ý của ngươi là, ta không đủ tư cách xử phạt ngươi?”
Hai mắt Tần Tuyết u tối: “Ta chỉ nghe mệnh lệnh từ các vị trưởng lão và thiếu tộc trưởng.”