Tối hôm đó cực kỳ tồi tệ.
Lư Mễ về đến nhà, vừa cởi giày vừa mắng: “Cái quần què gì đâu!” Cô không thích người đàn ông như con ruồi kia, cũng không thích đụng mặt Trương Kình.
Cô vứt áo khoác phao qua một bên, nằm ườn lên sofa.
Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn bác Hai gửi cho mình: [Mai có đi chợ sáng sắm đồ Tết không?]
[Phải sắm chứ ạ. Sao bác vẫn chưa ngủ thế? Không sợ thức khuya đổ bệnh hả? Không phải đã bảo phải ngủ trước mười giờ rồi sao?]
[Bác ngủ ngay đây, mai gặp nhé!]
Lư Mễ vệ sinh cá nhân xong thì lên giường chuẩn bị đi ngủ. Cô bật máy xông tinh dầu lên, nhớ tới chuyện Đồ Minh nói sau này sẽ không còn nữa, cô lại tắt máy đi. Không còn thì thôi, tôi không tự mua được chắc? Cô thật sự không ngủ được, nhìn điện thoại mà phát cáu, hơn nửa ngày rồi, Đồ Minh chẳng có động tĩnh gì cả. Lư Mễ không biết mình đang ganh đua với Đồ Minh hay đang hơn thua với bản thân nữa. Cả đêm ấy cô gần như không ngủ, trằn trọc mãi, trong lòng rối loạn, cô cũng không nói được tại sao lại rối rắm.
Hôm sau thức dậy, trời đã sáng hẳn rồi, cô kéo bác Hai đi chợ sáng.
Bác Hai rất vui, Tết đến, người thân bạn bè muốn tụ tập ở nhà ông ấy. Lúc ở trên xe ông ấy còn nói với Lư Mễ: “Một năm chỉ có mấy ngày này là trong nhà sôi nổi náo nhiệt.”
“Bạn nhậu lâu năm ở nhà bác mọi hôm đều là người giả sao ạ?” Lư Mễ trêu ông ấy: “Cả khu nhà chỉ có nhà bác náo nhiệt thôi đấy, vừa có chim vừa có người.”
“Cái này khác chứ. Bác phải mua nhiều thịt mới được, một năm chỉ có một hai lần thôi.”
“Bác cứ mua cho đã, xe cháu thừa sức chứa.”
Lư Mễ nhìn bác Hai: “Dạo này chim của bác học nói được gì rồi ạ?”
“Lư Mễ.” Bác Hai nói thật. Ông ấy gửi tin nhắn thoại cho Lư Mễ, câu đầu tiên là gọi Lư Mễ, sau đó con chim nó học theo ngay luôn. Không có người thân ở bên cạnh, bác Hai có chuyện gì đều tìm Lư Mễ, cô chưa thấy phiền bao giờ.
“Thế thì bác không đúng rồi, bác phải dạy: Lư Mễ là tiên nữ.”
“Bác không dạy nổi đâu.”
Hai người vừa tán gẫu vừa đi đến chợ sáng. Sắp đến Tết nên đông người, xe cộ nối hàng dài ở cổng chợ. Lư Mễ không sốt ruột, cô bật Thiện Điền Phương* cho bác Hai nghe. Cô nghe mấy câu còn gật gù thích ý học theo: Hai đóa hoa nở, mỗi bông một cành~
*Thiện Điền Phương là một nghệ sĩ biểu diễn kể chuyện bình thư, người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể quốc gia đời thứ ba.
Phía xa, một chiếc xe đen chạy đến từ đường đối diện rồi quay xe xếp vào cuối hàng. Lư Mễ nhìn thấy, đó là Đồ Minh.
Cô giả bộ không thấy anh. Hôm qua cô bị anh chọc tức một đêm không ngủ ngon, bây giờ cô không muốn đếm xỉa gì tới anh hết. Cô bơ anh nhưng anh lại gọi cho cô: “Có phải em đang xếp hàng ở chợ sáng không?”
“Sao thế? Ngài nói đi.”
“Lát nữa đi mua thịt thì em mua giúp tôi một phần xương sống dê và tám con cua sống. Coi tình hình này thì tôi chạy vào đến nơi cũng hết mất.”
“Ngài tính trả bao nhiêu tiền để tôi mua xương dê giúp ngài? Còn phải mua cua nữa.”
“Nếu có hai phần xương thì tôi mời em.”
“Không có thì sao?”
“Quy ra tiền.”
“Được.”
Lư Mễ nói xong thì cúp máy, không nói thêm gì khác. Bố mẹ anh vẫn đang ở trên xe, lúc xe chạy qua Lư Mễ đã nhìn thấy. Dù sống láo đến đâu cũng không thể la lối om sòm trước mặt người lớn được, cô hiểu điều này.
“Cô đồng nghiệp gặp lần trước đó hả? Cô ấy cũng tới sắm đồ Tết à?”
“Vâng, vừa nãy chạy qua con nhìn thấy xe cô ấy.”
“May là gặp được con bé, nếu không ông ngoại con không có xương dê để gặm sẽ nổi nóng mất.” Người càng già càng giống một đứa trẻ, có lúc ông lão muốn ăn gì đó mà không ăn được sẽ giận dỗi.
“Bảo bà đi sớm mà bà cứ lề mề.” Đồ Yến Lương trách cứ bà một câu, sau đó hai người lại nhìn nhau cười, không vì câu đó mà chỉ trích tức giận.
Hiếm khi Đồ Minh thấy Dịch Vãn Thu không hỏi nhiều về cô gái xuất hiện bên cạnh anh, chắc hẳn là vì bà từng gặp Lư Mễ, thấy hai người họ không phải người trên cùng một con đường. Đúng là thế thật, mới yêu đương được mấy hôm, cô đã đơn phương tuyên bố chia tay.
Khó khăn lắm anh mới đỗ xe được, cũng gần giữa trưa rồi. Đồ Minh gọi điện cho Lư Mễ: “Mua được chưa?”
“Mua được rồi, đang róc thịt.”
“Tôi qua chỗ em lấy.”
“Ừ.”
Đồ Minh bảo bố mẹ đi mua những thứ khác, anh đi lấy cua và thịt. Quả nhiên là sắp đến Tết có khác, mọi người vây kín sạp thịt. Lư Mễ buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phao trắng đứng đó cực kỳ bắt mắt. Đồ Minh đi tới bên cạnh cô, ngó đầu nhìn thử, hai cục xương đã được róc thịt, thịt đang được băm nhỏ, xương đang được chặt.
Lư Mễ ngửi thấy hương thơm dễ chịu giữa mùi thịt nồng, nghiêng đầu sang nhìn thì thấy Đồ Minh. Anh cạo râu mép sạch sẽ, râu trên cằm chỉ mới ra lún phún, trông tổng thể khá là sạch sẽ sáng sủa. Cô chạm mắt với anh rồi quay đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hai phần xương, anh trả tiền, tôi lấy một phần.”
“Được, cảm ơn em.”
Đồ Minh cúi đầu nhìn, cô không còn vẻ tí tửng mọi khi nữa, trên mặt hiện rõ cảm xúc không tốt: “Cua thì sao?”
“Trên xe tôi, lát nữa anh qua lấy.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Ba nghìn tệ.” Lư Mễ mở miệng nói bừa, dùng tiền của anh đi mua hương về xông cho đỡ tức! Ai bảo anh nói sau này không có nữa.
“Ba nghìn tệ đủ không?” Đồ Minh hỏi cô, học theo Lư Mễ xụ mặt xuống mà nói chuyện.
Lư Mễ nghiêng mặt qua nhìn thấy vệt ý cười vừa được anh giấu đi trong mắt. Anh đang trêu cô đấy à! Cô giận không có chỗ trút, ai thèm để ý đến anh chứ! Cô xách một túi với xương thịt dê đã được xếp gọn gàng rồi đi luôn. Đồ Minh xách một cái túi khác bước nhanh đuổi theo, cúi người xuống lấy túi nilon trong tay cô: “Đưa tôi, nặng đấy.”
Lư Mễ nổi quạu ném cho anh, đi đằng trước ngẩng cao đầu sải bước, mái tóc đuôi ngựa vung qua vung lại làm cho cả thế giới biết cô đang tức giận, Đồ Minh đi sau cô như thị vệ của cô, cũng giống vệ sĩ của cô, nói chung là hai người đi cạnh nhau trông rất hài.
Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương đứng ở quầy đậu phộng và hạt dưa mua đồ khô, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hai người đi một trước một sau, hai ông bà nhìn nhau.
“Nhìn thấy gì rồi?” Đồ Yến Lương hỏi bà.
Dịch Vãn Thu lắc đầu: “Không đúng.”
“Khuyên bà một câu, đừng hỏi, đừng xen vào.”
“Ừ.”
Đồ Minh và Lư Mễ đi tới xe cô, mở cốp sau ra, anh bỏ túi xương của Lư Mễ vào, tiện tay xách cua lên, tỏ ra vô ý hỏi cô: “Đi xem phim không?”
“Không!” Mặt Lư Mễ đỏ lên: “Chia tay rồi đi xem phim gì chứ!”
“Em đơn phương tuyên bố chia tay.” Đồ Minh nhắc nhở cô.
“Anh đồng ý rồi!”
“Chứ không thì sao? Bị em đánh một trận như Trương Kình à?” Đồ Minh hỏi cô.
Lư Mễ bỗng nghẹn họng, oán giận lườm nguýt anh một cái rồi nói: “Tôi đánh anh ta vì anh ta ngoại tình mà còn không biết mình sai! Còn đến chọc tôi! Tôi và người khác chia tay không hề đánh đấm gì đâu nhé! Tôi cũng không phải kẻ vô lại! À đúng rồi, tám mươi phần trăm trong lòng ngài tôi là người như thế. Trong lòng ngài, tôi không chỉ là kẻ vô lại mà còn là một kẻ háo sắc chỉ muốn tình một đêm với ngài, cấp dưới kém cỏi không nâng đỡ nổi.”
“Lúc anh chọc ghẹo tôi, tôi luôn chiều theo anh, mấy lời làm ra vẻ cũng để anh nói hết rồi, anh muốn tiến triển từ từ, còn thích cuộc trò chuyện có chiều sâu gì đó.”
“Ai thích nói chuyện có chiều sâu với anh thì đi tìm người đó đi, xem phim với tôi làm gì! Tôi thèm một lần đi xem phim ấy chắc? Tôi muốn đi lúc nào cũng có người đi với tôi, đi với một người từng ly dị như anh...” Lư Mễ thấy đột nhiên ánh mắt Đồ Minh trở nên ác liệt, cô bỗng im bặt.
Mắng người ta không được vạch ra khuyết điểm, cô vừa nói cái quái gì vậy chứ! Rất muốn khâu miệng mình lại.
Hóa ra mấu chốt là đây, vì anh từng ly dị.
Dường như Đồ Minh đã hiểu ra tại sao Lư Mễ luôn có thái độ kiêu căng với anh, vì anh từng ly dị nên cô đã quyết định mối quan hệ giữa anh và cô chỉ dừng lại ở dục vọng ngay từ đầu, vì thế cô không nói gì với anh cả, chỉ một lòng muốn phát sinh này kia với anh. Trong lòng cô, anh còn chẳng bằng Đường Ngũ Nghĩa mới quen biết không lâu.
Đồ Minh xoay người đi, lần này anh không tức giận, lòng tự tôn của anh bị Lư Mễ ném xuống đất. Tối hôm kia anh không ngủ được, nghĩ về phương án để Lư Mễ tiến triển từ từ với anh cả đêm, hệt như một chàng thiếu niên ngây thơ, nhưng mà giả thiết của phương án đó là Lư Mễ cũng thích anh, bọn họ cần có thời gian để cùng nhau trưởng thành.
Khôi hài thật đấy.
Anh bỏ đồ vào cốp rồi chuyển tiền cho Lư Mễ, không nói gì thêm.
Đồ Minh không muốn nói gì với Lư Mễ, không có gì đáng nói cả, ngay từ đầu cô đã đặt anh vào vị trí thấp trong lòng cô rồi, trêu anh như trêu chó chọc mèo vậy. Anh trốn cô, cô cứ trêu tiếp. Trước kia anh từng áy náy vì từ chối cô, thật ra cô chẳng coi đó là chuyện to tát.
Lúc anh tới chỗ Dịch Vãn Thu thì anh đã quay lại với vẻ như thường ngày, nhưng cái cằm bạnh căng ra đã thể hiện rõ cảm xúc cực kỳ tệ hại của anh, bết bát hơn cả ngày anh cầm giấy xác nhận ly hôn.
Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương nhìn nhau rồi nhìn sang cô gái buộc tóc đuôi ngựa, áo khoác trắng đi ngang qua bên ngoài. Đột nhiên bà cảm thấy cô gái này chẳng làm người ta thích. Không nói rõ được tại sao.
Dù cho Dịch Vãn Thu cảm thấy mình như thế là lòng dạ hẹp hòi, nhưng Đồ Minh là con bà, anh bị người ta chọc cho tức giận đến bậc này, bà thấy rất lố bịch.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lư Mễ không nhận tiền, nhắn lại cho anh: [Tôi không lấy đâu, vừa nãy tôi đùa thôi.]
Thật ra cô muốn giải thích câu kia, cô không cố tình nói thế, cô cáu giận sẽ nói không biết lựa lời, cô không nên nói như vậy. Cô cảm thấy câu nói đó của mình cực kỳ tệ.
[Tôi thấy bộ phim này khá là hay, chiều chúng ta đi xem nhé?] Cô gửi ảnh chụp màn hình cho Đồ Minh, còn nói: [Xem phim xong thì mình đi ăn, sau đó đi dạo phố, được không?]
Đồ Minh thấy tin nhắn rồi nhưng không trả lời cô.
Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của anh không cho phép anh có bất cứ dây dưa gì với Lư Mễ nữa, ít nhất là lúc này. Anh bỏ điện thoại vào túi, không lấy ra xem thêm lần nào nữa.
Lúc ra khỏi chợ, xe Lư Mễ đi trước xe Đồ Minh, Đồ Minh nhìn thấy, anh rẽ sang đường khác.
“Mang xương dê tới cho ông ngoại con trước nhé?” Đồ Minh hỏi Dịch Vãn Thu.
“Được. Sau đó mang cua cho ông nội con rồi con đưa bố mẹ về, hôm nay coi như hoàn thành hết nhiệm vụ. Hôm Ba mươi tới nhà bà ngoại con ăn bữa cơm lúc chiều tối rồi tới nhà ông nội con ăn sủi cảo hải sản vào nửa đêm, giống như mọi năm thôi.”
“Vâng.”
“Có phải tâm trạng con không tốt không? Hay về nhà ăn một bữa cùng bố mẹ nhé?” Dịch Vãn Thu không nhịn được, vẫn mở miệng hỏi anh.
“Thôi ạ, mấy hôm trước con phải tăng ca nhiều, con muốn về ngủ.”
“Thế lát nữa lấy ít bánh rán về, nhân rau hẹ và trứng gà, con thích ăn mà.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ.”
Dịch Vãn Thu quay đầu sang nhìn Đồ Yến Lương, ý là ông nói mấy câu đi chứ! Đồ Yến Lương lắc đầu, cứ kệ nó, không nên xen vào chuyện của tụi nhỏ, cũng không xen vào được.
Dịch Vãn Thu thở dài.
Đồ Minh đưa bố mẹ đi biếu quà, lần lượt ngồi ở nhà ông bà hai bên một lúc, sau đó anh đưa bố mẹ về. Lúc anh về đền nhà mình thì trời đã sẩm tối. Anh lấy quyển sách nằm trên sofa đọc, chẳng đọc vào chữ nào, bên tai anh toàn là câu đó của Lư Mễ: Đi với một người từng ly dị như anh...
Lúc mới nghe thấy câu đó, Đồ Minh đã rất tức giận, còn bây giờ anh lại bắt đầu cảm nhận thấy nỗi đau xót đến muộn. Nỗi đau ấy cứ nhấm nháp râm ran trong trái tim anh, chứ không đổ ập xuống một cách dồn dập.
Tới tận ngày hôm nay, anh vẫn không cảm thấy mình mắc phải lỗi lầm gì không thể tha thứ trong cuộc hôn nhân trước, anh cũng tự thấy mình ly hôn đàng hoàng minh bạch, nhưng lúc sáng anh mới nhận ra trong lòng Lư Mễ, hai chữ ly hôn vốn đã sai rồi. Bởi vì hai chữ đó chặt đứt bất cứ khả năng nào để hai bọn họ ở bên nhau.
Đồ Minh hiểu được, chẳng qua anh thấy Lư Mễ quá xấu xa.
Bề ngoài cô là người chân thành nhiệt tình, không phân biệt đối xử, sống tự do tự tại, anh rất thích cô như thế. Nhưng thật ra cô cực kỳ xấu xa, hoặc là sự xấu xa của cô đã dồn hết lên anh.
Nói chung là cô xấu xa quá mức.
Lúc Lư Mễ gọi đến, anh tắt máy rồi gửi tin nhắn cho cô: [Đừng gọi cho tôi nữa, sau này ngoại trừ công việc ra thì đừng trao đổi riêng tư gì hết.]
[Nếu em không làm được thì tôi sẽ từ chức.]
[Còn nữa, em bằng lòng lên giường với bất cứ người nào, tình một đêm, uống rượu, liều lĩnh làm bừa thế nào đều không liên quan tới tôi. Em đừng trêu chọc tôi nữa, tôi cảm thấy thật ghê tởm.]
Lư Mễ nhận được tin nhắn Đồ Minh gửi đến thì vô cùng đau buồn. Cô chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ, trái tim cô như bị người ta đục khoét. Cô òa khóc gọi điện cho Thượng Chi Đào: “Thượng Chi Đào, chị buồn quá, thầy đồ cảm thấy chị ghê tởm.”
“Có phải chị tệ lắm không, sao chị ăn nói khó nghe vậy chứ?”
Thượng Chi Đào nghe Lư Mễ khóc, bọn họ quen biết nhau mấy năm rồi, từ xưa đến nay Lư Mễ đều che chắn cho cô ấy, xông pha chiến đấu vì cô ấy, chỉ sợ cô ấy phải chịu ấm ức. Lúc cô ấy gặp phải chuyện khó khăn, Lư Mễ luôn nói: “Đừng khóc, sợ gì chứ! Chẳng phải chỉ mỗi cái việc cỏn con đó thôi sao? Em chờ đấy! Chị giải quyết cho em!”
Người gần như chưa bao giờ khóc mà hôm nay lại khóc đến mức đau buồn như thế qua điện thoại.
Thượng Chi Đào rất xót cô, không biết tại sao nhưng cô ấy lại thấy vui thay cho cô, dường như một Lư Mễ chẳng biết sợ là gì hồi trước tự dựng có một điểm yếu. Cuối cùng Lư Mễ cũng bước ra khỏi chốn giang hồ xa cách cõi người, tiến vào nhân gian tấp nập xô bồ này rồi.
“Lư Mễ, hình như em vừa nhìn thấy chị ở một phiên bản khác.”
“Gì?” Lư Mễ lau nước mũi, hỏi cô ấy.
“Chị ở phiên bản lần đầu tiên thấy buồn vì lời mình đã nói.”
Đây là điểm bắt đầu cho việc chị thể hiện điểm yếu lòng của mình cho người khác thấy.
Là khởi đầu cho việc chị thực sự yêu một người.