Tiến triển từ từ? Lư Mễ ngỡ ngàng.
Cô thật sự không hiểu ý của câu tiến triển từ từ.
“Từ từ thế nào? Ngài đừng cười, ngài nói cho tôi biết từ từ thế nào đi?”
“Từ từ đợi ngài xác định xem tôi có phải người ngài muốn tìm không à?”
“Từ từ chờ người khác đến rồi sóng sau xô sóng trước?”
“Dựa vào đâu mà tôi phải từ từ, tôi sống hơn hai mươi năm, gần ba mươi năm rồi chưa sống từ từ bao giờ.” Lư Mễ xụ mặt, lúc Vương Kết Tư nuôi cá cũng có nhiều người bảo từ từ lắm! Kết quả là hôm nay hẹn người này ăn cơm, ngày mai đi uống cafe với người kia, toàn là từ từ cả đấy! “Cứ từ từ” không phải trích lời của đàn ông cặn bã à?
“Ngài nói cho tôi biết đi, nếu tiến triển từ từ thì bây giờ quan hệ của chúng ta là gì?” Lư Mễ nghiêng đầu hỏi anh. Quý ông Đồ Minh không đáp, trông như đang ngẫm nghĩ, thế là cô chậc một tiếng, chạy biến luôn. Đồ Minh nhìn bóng lưng cô, cảm thấy cô gái thật sự này rất khó nói chuyện tử tế, cũng khó nói lý lẽ được. Cô luôn thẳng thắn, chưa bao giờ chừa lại đường lui, cô như thế vừa ngầu vừa ngốc. Cô không sợ người mà cô gặp chỉ muốn lừa gạt để có được cơ thể cô chứ không muốn yêu đương đàng hoàng với cô sao?
À không, hoặc điều đó mới hợp ý cô.
Có lẽ cô không muốn nghiêm túc.
Lư Mễ chạy một mạch về khách sạn, thấy Ô Mông vẫn chưa về thì gọi cho Đường Ngũ Nghĩa: “Mấy giờ rồi mà còn uống! Mau đưa người ta về đây! Nơi đất khách quê người xảy ra chuyện gì cậu có chịu trách nhiệm được không?”
“Về rồi đây!” Đường Ngũ Nghĩa cúp máy, bĩu môi với Ô Mông: “Nóng nảy quá trời, nhưng nhân phẩm rất tốt. Trong cuộc đời hai mươi bốn năm hữu hạn của tôi, gặp được một người như thế thật sự không dễ chút nào.”
“Ngưỡng mộ hai người thật đấy.” Ô Mông nói.
“Có gì hay mà ngưỡng mộ chứ?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi cô một câu, lại cười: “Ai mà không có thế giới riêng của mình?”
Lư Mễ tắm xong đợi một lúc thì thấy Ô Mông về, lúc này mới yên tâm chuẩn bị đi ngủ. Cô tắt đèn, thấy Ô Mông đứng bên cạnh giường không nhúc nhích, hơi thở cũng rất nhẹ, Lư Mễ hỏi cô ấy trong bóng tối: “Có phải cô sợ làm ồn đến tôi không?”
“Hả?”
“Sao cô không động đậy gì hết vậy, tôi có thể tượng tưởng ra dáng vẻ của cô luôn đấy, chắc chắn cô đặt tay hai bên người, nằm thẳng trên giường, không dám thở mạnh. Cô sợ làm phiền đến giấc ngủ của tôi hả?” Lư Mễ không thích ở chung với người khác, ngoại trừ Thượng Chi Đào. Lần này trước khi đi, cô đã yêu cầu trả thêm phí để được ngủ riêng nhưng không đủ phòng. Người chung phòng với cô là Ô Mông, Ô Mông rất yên lặng, trong một ngày có rất ít hành vi phát ra tiếng động to.
“Hơi hơi, sợ cô không ngủ được.”
“Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi ngủ say lắm! Lúc tôi ngủ, chó sủa bên cạnh tôi mà chưa chắc tôi đã dậy đâu. Đừng suy đoán linh tinh, cô cứ lật người đi, nằm mãi một tư thế mệt lắm.” Lư Mễ nói với Ô Mông, mở điện thoại lên xem, cái người nói tiến triển từ từ chẳng có tăm hơi gì hết.
Mẹ nó chứ đây là tiến triển từ từ của anh ta à? Thế này gọi là đứng yên tại chỗ thì có!
Lư Mễ thầm mắng Đồ Minh mấy câu thật hung ác trong lòng, ném điện thoại qua một bên, chìm vào giấc ngủ say. Cô không có tâm sự gì, đi ngủ là ngủ được luôn, mặc kệ ngày mai thế nào, hôm nay vẫn phải ngủ một giấc thật ngon. Nửa đêm cô trở mình, nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống bể tắm, tõm một phát, đột nhiên cô nhớ tới Đồ Minh cười với cô giữa trời tuyết lớn, giật mình tỉnh lại.
À đúng rồi, cả câu tôi muốn tiến triển từ từ với cô kìa nữa.
Có bị khùng không hả! Lư Mễ lật người trên giường, ai muốn từ từ với anh! Anh nói không tiến thì không tiến, nói tiến là tiến, còn phải tiến từ từ nữa, tiến cái quần ấy!
Còn nữa, anh phủi tuyết trên vai tôi làm gì? Tôi không có tay à?
Sao Đồ Minh đáng ghét vậy chứ!
Lư Mễ lại trằn trọc trên giường một cách rất hiếm có. Bên ngoài, tuyết vừa ngừng rơi được một lúc, hình như giờ lại rơi tiếp rồi. Cô mặc quần áo vào, quấn chăn rón rén kéo cửa ra, ngồi bên ngoài ngắm tuyết một lúc. Trời lạnh, chỉ chốc lát sau cô đã bị lạnh đến mức chảy nước mũi, cô lau qua loa rồi lại về giường.
Hôm sau thức dậy, cô không có tinh thần lắm, cũng lười trang điểm ăn diện, vẫn mặc bộ đồ giống hôm trước, đứng chờ tập trung trước cửa khách sạn. Cô thấy Đồ Minh nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở đó thì hơi tức, xoay người đi không nhìn anh.
“Giận dỗi nhau cái gì à?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi cô: “Tối hôm qua will nói đến tìm chúng ta uống rượu, thế mà gần một tiếng mới đến. Bò từ khách sạn đến hả?”
“Ai biết.” Lư Mễ giở giọng quái gở.
“Chị không gặp anh ấy ư?” Đường Ngũ Nghĩa nhỏ giọng hỏi cô.
Lư Mễ hừ một tiếng không trả lời câu hỏi đó. Đụng phải anh ta thì có gì tốt! nói chuyện không rõ ràng, làm người thì trì trệ, có mỗi lúc đánh nhau trông hơi mạnh mẽ tí. Cô quay đầu nhìn thì thấy đúng là vậy rồi, giữa quá trình thì người ngủ mất tám phần mười chính là anh. Lư Mễ nghĩ tới cảnh đó thì đột nhiên phì cười, tự chọc bản thân cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc lên cáp treo, Lư Mễ chậm rì rì đi đằng sau. Đường Ngũ Nghĩa đi bên cạnh cô, hai người tám nhảm. Cậu ta tình cờ ngẩng đầu lên thì thấy Đồ Minh nhìn mình, sau đó anh hất cằm về phía trước, muốn đổi vị trí với cậu ta. Trong lòng cậu ta không vui nhưng muốn giúp Lư Mễ và Đồ Minh ở bên nhau sớm một chút nên bĩu môi, đi tới trước mặt Đồ Minh, ngẫm nghĩ thôi cứ tạo cơ hội cho anh đại này.
Lư Mễ cũng không chú ý chuyện này. Vừa nãy Đường Ngũ Nghĩa nhắc đến việc mua đồ kỷ niệm, cô đang thầm suy xét xem mình nên mua cho ai. Mãi đến khi đồng nghiệp đều lên cáp treo hết, cô ngồi xuống mới thấy Đồ Minh ngồi đối diện mình.
“Đường Ngũ Nghĩa đâu?” Lư Mễ hỏi anh.
“Cáp treo phía trước.”
“Tôi không muốn ngồi chung một cái cáp treo với anh.”
“Tôi cũng không xuống được nữa.”
Đồ Minh nói chuyện chậm rãi nhưng lại làm người ta tức giận cực kỳ. Lư Mễ giơ chân đá anh một phát, tuyết dưới đế giày cô cọ vào quần anh, Đồ Minh tránh nhanh, cứ như đã đoán được trước cô sẽ làm điều đó. Lư Mễ đá hụt, trợn mắt lên: “Ai cho anh tránh!”
Đồ Minh không đáp lời cô, lại tránh phát nữa: “Dù quan hệ thân thiết đến đâu cũng không thể động tay động chân như thế. Đàn ông không thể ra tay với phụ nữ, tương đương, phụ nữ cũng không thể tùy tiện ra tay với đàn ông. Trừ lúc đánh nhau.” Đồ Minh ung dung thong thả nói lý lẽ với cô, không khác gì đổ dầu vào lửa.
“Ai thân thiết với anh? Tôi với anh quen biết nhau à?”
“Giờ không phải thời điểm ngày nào em cũng hỏi tôi đang làm gì nữa à?”
Đồ Minh lấy điện thoại ra, mở khung chat với cô, lướt lên trên, tìm đến những lời nói táo bạo trong mấy ngày Lư Mễ muốn ngủ với anh đến phát điên. Anh giơ tới trước mặt Lư Mễ, cho cô nhìn qua rồi rụt về.
“Tôi đọc cho em nghe nhé?” Đồ Minh hỏi.
“Chỉ có mình anh coi đó là thật thôi.”
“Em đùa đúng không?” Đồ Minh lấy điện thoại về: “Lúc em gửi những tin nhắn đó cho tôi đều là đùa giỡn sao? Không nghiêm túc chút nào ư?”
“Quyến rũ, hiểu không?”
“Hiểu rồi.”
Đồ Minh bỏ điện thoại vào túi, hiểu ra không thể nói rõ lý lẽ với Lư Mễ được, anh cũng không định nói lý lẽ với cô. Trong lòng anh cũng hơi giận, cuối cùng anh tự khuyên nhủ bản thân, tức giận với cô không đáng.
Anh bèn không nói gì nữa.
Lư Mễ thấy anh mím môi, rõ ràng anh tức giận rồi, thầm nói trong lòng ngài đáng đời, sao không làm thế sớm hơn? Từ nhỏ cô đã không chịu ngon ngọt cũng chẳng ưa cứng rắn, lớn lên càng khó trêu chọc. Theo lời Trương Kình là: “Muốn làm gì đó với Lư Mễ thì bạn phải nhân lúc cô ấy vui vẻ, khi cô ấy không vui thì mọi chuyện đều mất công toi! Phải làm thế nào để Lư Mễ vui à? Bạn có thể dỗ cô ấy. Dỗ đúng điệu mới được, dỗ sai thì cũng không được đâu.”
Lúc này Lư Mễ đang đứng ở ngay rìa không vui, cô bị Đồ Minh bơ lâu rồi, đột nhiên hôm qua anh đổi hướng, hệt như uống nhầm thuốc. Sự phản nghịch trong đầu cô lại nổi lên, dựa vào đâu tôi phải nghe theo anh? Còn lâu nhé!
Đồ Minh không giỏi dỗ dành người khác, anh chỉ có thể nói lý lẽ, nhưng anh biết Lư Mễ sẽ không chịu nghe, vì thế anh không nói gì nữa. Lúc xuống cáp treo, anh hỏi cô: “Có phải em thích Thư Tình không?”
“?”
“Em thích nhất câu thoại nào trong bộ phim đó?” Đồ Minh cảm thấy Lư Mễ sẽ bật thốt ra câu “Anh quản được chắc?”, vì thế anh tự nói tiếp: “Em hận bản thân là một người sợ cô đơn, nhưng lại phải lòng một linh hồn tự do vị kỷ.”
Anh nói xong câu đó thì nhìn xoáy vào cô một cái rồi bước xuống cáp treo.
Đồ Minh không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, mặc dù trên người anh treo cái mác “đã ly hôn” nhưng thực sự anh chỉ từng có một mối tình. Với anh mà nói, để đưa ra quyết định bắt đầu một mối tình là chuyện rất khó khăn, anh là một người nghiêm túc, cũng nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nhưng dù nhìn kiểu gì cũng thấy Lư Mễ không phải kiểu người đó.
Nhưng có rất nhiều chuyện chung quy đã bắt đầu rồi. Ban đầu anh cảm thấy Lư Mễ rất ham chơi nên anh không để ý đến cô lắm. Anh đã từng kiên định cho rằng họ bọn sẽ không có gì với nhau, nghĩ rằng cảm xúc của mình dành cho cô cực kỳ đơn giản, cực kỳ bình thản. Sau đó, khi nhìn thấy trái tim nóng bỏng của Lư Mễ một lần nữa, anh không nhịn được nhìn cô nhiều hơn một lần.
Một lần ấy cực kỳ tuyệt diệu.
Anh đã từng đấu tranh trong mấy đêm, lúc đối mặt với cô cũng tránh né, sợ hãi, cũng từng có một dạo anh cảm thấy bọn họ sẽ không có kết quả.
Quá trình đưa ra quyết định rất khó khăn, thật sự rất khó, nhưng một khi đã quyết định rồi thì anh sẽ không dễ thay đổi.
Còn Lư Mễ, cô quyết định cực kỳ nhanh, thay đổi quyết định cũng cực kỳ nhanh. Cô cứ vậy mà bay thật nhanh trên con đường chẳng có điểm giao nhau với Đồ Minh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đương nhiên Lư Mễ thích Thư Tình, trong số tất cả những người phụ nữ mà cô quen, chỉ có Trương Hiểu không thích nó. Cô theo sau Đồ Minh tập trung lại với mọi người. Có vẻ hôm nay sẽ không có tuyết rơi, mọi người muốn chơi trên núi nhiều hơn một lúc, mọi chuyện đều rất tốt đẹp, ngoại trừ trời hơi lạnh.
Các cô gái muốn chụp bức ảnh tuyệt đẹp nên sẵn lòng chịu lạnh, đi một vòng trên núi, cuối cùng cũng cố gắng được đến chiều tối. Thành phố bên dưới đã sáng đèn, Daisy là người đầu tiên tìm thấy góc chụp lấy cảnh đẹp nhất, cô ấy hơi ngửa mặt lên, nhắm mắt lại: “Mau chụp, mau chụp đi!”
Bức ảnh bên vách núi.
Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa lạnh gần chết rồi, họ ôm vai đứng bên cạnh giậm chân, Lư Mễ nói: “Con mẹ nó tại cậu hết, cứ nhất quyết bắt tôi hòa hợp với tập thể. Cái này thì có gì để hòa hợp hả?”
“Dù sao cũng đến rồi, chị cũng đi đi!”
“Tôi không đi!”
Đường Ngũ Nghĩa ôm eo Lư Mễ, mặc kệ sự giãy giụa của cô và tiếng cười của mọi người, đặt cô vào góc lấy cảnh đẹp nhất: “Mau! Cười đi, chụp xong về nhà!”
Lư Mễ nhảy dựng lên đánh cậu ta, ảnh bị mờ. Cô lại bị Đường Ngũ Nghĩa ấn ở đó, cuối cùng cũng chụp được một bức.
“Mau xuống núi thôi các ông cố nội bà cố nội, không xuống nữa sẽ thành kem mất!” Lư Mễ chỉ Serena: “Coi miệng cô kìa, lạnh tím tái luôn rồi! Còn đẹp gì nữa!”
Mọi người bị Lư Mễ chọc cười: “Đi thôi đi thôi, đi uống rượu cho ấm người.”
Đồ Minh vẫn luôn nhìn Đường Ngũ Nghĩa và Lư Mễ gây lộn với nhau, bọn họ thật sự giống người có cùng một linh hồn.
Lúc xuống núi, Đường Ngũ Nghĩa nhỏ giọng cằn nhằn với Lư Mễ: “Sao hai người như tình nhân cũ gặp lại vậy, cố tình không nhìn đối phương, cái này không đúng tẹo nào!”
“Lượn ra chỗ khác!”
Mãi đến tận khi chuyến du lịch kết thúc, Lư Mễ đều bơ Đồ Minh. Lúc đáp xuống Bắc Kinh, cô về chỗ bố mẹ tặng quà rồi ăn một bữa cơm, về tới nhà thì cũng sắp nửa đêm. Nhưng vào lúc này, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi của Đồ Minh, anh hỏi cô: “Có tiện xuống dưới tầng không? Tôi có đồ muốn đưa cho em.”
“Gì thế?”
“Tranh liên hoàn võ hiệp, tìm thấy thêm một ít.”
Lư Mễ đột nhiên nảy ra ý xấu: “Tôi không xuống, lạnh lắm. Hoặc là anh đi về rồi mang lên công ty cho tôi, hoặc là... anh mang lên đây cho tôi?”
Đồ Minh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, nói: “Được, tôi mang lên.”
Lư Mễ cúp máy, đột nhiên cảm thấy vui như mở cờ trong bụng. Cô chạy ào vào phòng ngủ, lấy chiến bào mới mua của mình ra, vải ren đan chéo ở giữa ngực, sau lưng khoét chữ V thật sâu, khoét đến tận eo. Cô cởi đồ của mình ra chỉ mất ba giây, mặc váy ngủ vào cũng chỉ mất ba giây. Vì cô làm nhanh nên có gió lướt qua cơ thể, cách cái váy ngủ tơ tằm có thể nhìn thấy hai điểm kia, có thể đoán được cơ thể cô ắt hẳn là một bữa tiệc thịnh soạn.
Cô xịt ít nước hoa vào sau tai, môi đỏ tươi, buộc tóc qua loa lên, để lộ hết cỡ làn da trắng tuyết. Quả là phóng khoáng! Không che giấu tí gì!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sao nhanh thế!
“Đợt chút!” Lư Mễ đá rơi dép lê nhung, dùng chân trần chạy về phía cửa, mở ra thì thấy trên đất có một túi giấy kraft, còn người... không thấy đâu cả.
Đệt! Lư Mễ cảm thấy mình sắp bị Đồ Minh dằn vặt điên rồi. Cô cầm điện thoại lên gọi cho anh: “Anh đang ở đâu? Anh có gì ý gì? Bây giờ anh lên đây cho tôi!”
“Không tiện.”
“Tiện gì chứ? Anh có bị hâm không hả? Tôi cần tiện à? Con mẹ nó tối nay tôi muốn ngủ với một người! Không phải anh thì là người khác! Năm phút nữa anh không lên tầng thì anh không cần lên thêm lần nào nữa! Anh nghe thấy chưa? Cất cái đống lý luận tiến triển từ từ của đàn ông cặn bã mà anh nói đi. Hoặc là làm một cách dứt khoát, hoặc là anh đi mà từ từ với người khác!”
Lư Mễ dạy dỗ Đồ Minh một trận qua điện thoại, mắng đến mức mà bản thân cô thấy thoải mái khoan khoái. Cô cúp máy, thật sự bật bộ đếm ngược thời gian trên điện thoại.
Ban đầu lúc mới đếm ngược, cô nghĩ chắc chắn Đồ Minh sẽ đi lên. Anh muốn tiến triển từ từ, lên tầng làm gì đó với cô cũng không ảnh hưởng gì đến tiến triển từ từ cả.
Đếm ngược còn bốn phút, tám mươi phần trăm thằng cháu trai này đang ở trong thang máy, cái thang máy cũ đểu này chậm lắm.
Đếm ngược còn ba phút, thang máy không vang lên, chẳng lẽ thang máy hỏng rồi?
Đếm ngược còn hai phút, Lư Mễ chạy đến trước cửa, áp sát mặt vào cửa nghe tiếng động bên ngoài, chẳng có tiếng gì hết.
Đếm ngược còn một phút, Lư Mễ quay về sofa, vứt điện thoại qua một bên.
Đếm ngược kết thúc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Cút đi!” Lư Mễ gào về phía cửa.