Medea ngồi thụp xuống đất, suy nghĩ mông lung, nếu dùng tính mạng của người bà ta yêu - Hoàng đế chỉ để đổi lấy quyền lực, vậy thì sự sống mà bà đã bán đi kia có còn nghĩa lý gì... Bà nghĩ ngợi một thoáng, rồi nhanh chóng kết thúc mọi suy nghĩ của bản thân bằng cách từ chối giao dịch với Ác ma, bà ta nói với nó rằng bà sẽ tự có cách loại bỏ Alice mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của nó...
****
...Hai tháng sau...
Hôm nay là sinh nhật của Alice, mọi người trong cung điện Thạch Anh đều bận rộn chuẩn bị cho cô Công chúa nhỏ một bữa tiệc thật hoành tráng, khung cảnh lúc này thật rôm rả, nhộn nhịp.
Nhớ lại ngày mà Alice sinh ra, đó là vào một buổi chiều mùa thu, khi sắc trời hoàng hôn đỏ thẫm pha lẫn màu vàng rực rỡ của lá phong khiến cho cảnh vật trở nên lộng lẫy, tráng lệ vô cùng, Alice đã chào đời với sự hân hoan của thần dân và niềm hạnh phúc của Hoàng hậu. Sau cổ của Alice có cái bớt hình con bướm màu đỏ vàng đẹp mắt nhưng kì lạ, các vị Thần quan xem xét và nói rằng đây chính là Thánh ấn tạo nên Thánh thể chứa đựng sức mạnh mà Thiên Chúa đã ban phước cho Công chúa nhỏ. Và vì vậy mà xuất hiện muôn vàn lời cầu nguyện tốt lành từ mọi người xung quanh dành cho hai mẹ con họ, nhưng tuyệt nhiên lại không có sự chúc phúc của Hoàng đế - chồng Hoàng hậu và là cha của Công chúa nhỏ.
Dù ngoài mặt Alice rất ghét bỏ người cha kia, nhưng thực ra từ 9 năm nay, sinh nhật nào cô cũng mong chờ ông ấy cả. Cả khi khải hoàn trở lại sau trận chiến đấu sống còn để trở thành Ma kiếm sư, cô cũng vô cùng mong chờ Hoàng đế sẽ đến đón cô như những bậc cha mẹ khác, nhưng không đời nào có chuyện đó... Dù vậy, cô vẫn luôn hy vọng và đặt niềm tin vào Hoàng đế, cả hôm nay nữa, cô cũng mong chờ người mà cô gọi là cha sẽ đến.
Ở thư phòng, lúc này Hoàng đế nhận được thông báo của người hầu về tiệc sinh nhật của Công chúa Alice. Ông ban đầu có vẻ không quan tâm, nhưng khi người hầu định lui ra thì ông liền gọi lại và hỏi rằng:
"Alice? Đó là ai vậy? Công chúa nào...?".
Người hầu vẻ mặt chán ngán rồi thở dài, ông đã không còn vẻ bất ngờ hay bỡ ngỡ như trước nữa, vì năm nào Hoàng đế cũng hỏi như vậy cả... Và rồi người hầu nhanh chóng trả lời:
"Cô ấy là con gái cả của người và Hoàng hậu Mariet, thưa Bệ hạ".
Hoàng đế ngầm thắc mắc rằng giữa mình và Mariet Blanche có con mà tại sao bản thân lại không biết, hay nói đúng hơn là không thể nhớ gì về con bé, có lẽ còn một chuyện gì đó ẩn giấu sau những lần quên lãng này, Hoàng đế nghĩ rằng mình cần phải gặp Alice, có lẽ sẽ có chút manh mối gì đó giải đáp một phần thắc mắc của ông. Vậy là ông nhanh chóng nói người hầu chuẩn bị lễ phục, ông sẽ tham dự tiệc sinh nhật của con gái mình.
Ở sảnh tiệc, mọi thứ trang hoàng đều đã hoàn thành, khách mời cũng dần đến đông đủ. Họ đều là những quý tộc cấp cao của Đế quốc hội tụ về đây với mong muốn làm thân với "Hào quang của Frozen", thậm chí là mưu cầu một mối hôn sự nếu họ có đủ may mắn.
Về Alice cũng đã chuẩn bị xong, cô khoác lên mình một bộ váy hoa hồng trắng tinh khiết được đính đầy những viên ruby mang màu đỏ lộng lẫy nổi bật trên nền váy tinh khôi. Vốn sở hữu một đôi mắt đỏ rực tựa hoàng hôn cùng mái tóc màu bạch kim cao quý nên mọi trang sức hôm nay đều ăn khớp với cô một cách hoàn hảo, Alice lúc này như thật sự trở thành thần Vệ nữ, đẹp đến mức khiến bầu trời cũng ửng hồng.
Bỗng một tiếng gõ nhẹ vang lên ở cửa, Alice ngoáy đầu nhìn lại, một bóng dáng xưa cũ mà cô ngỡ mình đang dần quên đi từng ngày, một cảm giác thiêng liêng mà cô đang dần không còn trông đợi, và giờ đây chính bóng dáng ấy lại đang hiện diện trước mắt cô...
"Cha... Người đến rồi".
Hoàng đế lúc này như đã nhớ ra gì đó, miệng khẽ gọi nhỏ tên Alice, trong đầu ông hiện thoáng qua một vài hình ảnh của lần đầu gặp gỡ từ 9 năm trước, một bé gái nhỏ nhắn nhưng lanh lợi và xảo quyệt, nó có một đôi mắt đỏ và sáng giống hệt ông, không hề biết sợ hãi và luôn ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.
"Đúng là một đứa con gái có tính cách giống hệt cha nó lúc nhỏ" - Hoàng đế thầm nghĩ và mỉm cười.
Lúc này Alice vẫn còn đứng ngỡ ngàng nhìn cha mình như thể không tin nổi đây là sự thật. Và rồi Hoàng đế chìa tay ra, miệng nở một nụ cười và nói:
"Ta có thể hộ tống Quý cô nhỏ nhắn này không?".
Alice vẫn còn ngơ ngác, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cô cũng nở một nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ với cha mình và đáp:
"Đây là hân hạnh của con, thưa cha".