Đêm nay lặng lẽ, ánh trăng mặc dù sáng nhưng trong gia tộc này lại chẳng lấy nổi một ánh sáng. Dù cho có thắp bao nhiêu ngọn nến vẫn không thể thay đổi sự u ám và tối tăm.
Trong thư phòng, ánh nến in lên vách tường bóng dáng của một người, lão giả đưa tay lên trán, xoa xoa nắn nắn vài lần lộ rõ vẻ mệt mỏi, mày hơi nhăn lại khó chịu khi nhìn vào đống sổ sách trên bàn. Thêm những chuyện gần đây làm ông càng thêm phần phiền não.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa làm ông hơi giật mình.
"Vào đi!"
"Gia chủ, đã khuya rồi, ngài không nghỉ ngơi sao?" một lão bồ đề mặc phục trang hơi dài, trông khá lớn tuổi bước vào, nhỏ giọng nói.
Thượng Quan Lâm thở dài ra một hơi, tay lật thêm một trang sổ nữa nói "Ta cần giải quyết một số việc." không hiểu lí do tại sao gần đây ông vô cùng mệt mỏi. Dù trông đã cao tuổi nhưng sức khỏe rất tốt, vậy mà nhìn hiện tại, đôi mắt thâm quầng nặng trĩu xuống, lưng hơi gù gù cúi thấp.
Ông cũng đã kiểm tra rất nhiều danh y nhưng luôn đưa ra kết quả là làm việc quá sức. Nhưng ông lại không cảm thấy vậy, tình trạng cơ thể của ông ra sao, bản thân ông còn ai hiểu rõ. Điều đáng tiếc là ông lại không hiểu gì về y thuật, làm sao chữa!
Lão bồ đề này là hầu cận thân nhất của ông, đã làm việc cũng ngót nghét mấy thập kỉ, nhìn gia chủ mình suy nhược như vậy chắc đây cũng là lần đầu tiên ông ta thấy.
"Ngài uống tách trà cho khỏe người." lão bồ đề đặt xuống ly trà trong tay nói.
Nhưng Thượng Quan Lâm lại vẫy vẫy tay tỏ vẻ phiền hà "Mang đi đi, ta chẳng muốn ăn uống gì hết!" sức ăn của ông dạo này cũng sụt giảm đáng kể, hầu như không tham luyến đồ ăn hay thức uống gì.
"Cơ thể của ngài như vậy sao chịu nổi!"
"Ta bảo mang đi đi!"
Lão bồ đề cũng hết cách, đành cầm đi.
"Chuyện đại sự với Lam gia sao rồi?"
"Thưa gia chủ, mới sáng sớm hôm nay Lam gia phái người mang đến đầy đủ sính lễ rước dâu. Thuộc hạ muốn mang một số vào trong phòng của tiểu thư nhưng mà cô ấy lại cự tuyệt!"
Thượng Quan Lâm nghe nhắc tới Thượng Quan Uyển Nhi là trở nên khó chịu và lạnh lùng, giống như hận không thể bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt "Thật phiền toái!"
"Chuyện ta giao, ngươi sắp xếp ổn thỏa chứ?"
Lão bồ đề hơi gập ngươi, trịnh trọng nói "Tất cả đã xong xuôi, lần này nhất định thế lực đó sẽ thuộc về Thượng Quan gia."
"Tốt! Ta đang mong chờ kết quả đây!"
Với tham vọng làm bá chủ đại lục của mình, Thượng Quan Lâm không hề tiếc bỏ ra rất nhiều tiền cùng mưu kế để thâu tóm các thế lực trên giang hồ. Từ trước tới nay, các gia tộc cùng thế lực chỉ đơn giản là mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau. Đương nhiên là vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, một số chuyện vẫn là không nên can thiệp quá sâu. Ngay cả Thượng Quan gia, là gia tộc hùng mạnh nhất đế quốc nhưng chắc chắn không thể qua mặt được chốn giang hồ. Việc làm của ông ta, không biết 10 thì cũng phải biết 5.
Nhưng điều khiến ông ta đau đầu nhất là những thế lực mạnh nhất hiện tại là Quỷ Vực, Lăng Thiên Cung, Thiên Cương Cung và Vô Cực Cung. Đều là rất thần bí, muốn moi móc được thông tin gì cũng hao tổn không ít nhân lực.
Đặc biệt thêm vấn đề lời đồn rằng một số thế lực đang dần chống phá Thượng Quan gia, làm Thượng Quan Lâm căng thẳng hơn.
Ông cũng không thể biết được mình còn sống tới lúc nào, nên luôn dốc lòng bồi dưỡng đứa cháu trai duy nhất để sau này thay ông tiếp quản gia tộc. Mà khổ nỗi nó không chỉ ham chơi, lại tiêu sài hoang phí. Thật là tạo nghiệt!
Chuyện của Lam gia cũng sắp thành, chỉ cần hôn sự này xong xuôi, Thượng Quan Lâm sẽ dồn hết toàn lực vào mấy thế lực giang hồ.
"Chuyện ở phía Huyền Vũ sao rồi?"
"Gia chủ xin yên tâm, lão chủ trì Tiêu Ngọc phái tham vọng rất cao, nhất định sẽ sa bẫy."
_____
Ở một bên hoang vắng thanh tịnh, ánh trăng rọi xuống mặt hồ, Bạch Dạ ngồi trên thân một cây cao, thả lỏng cơ thể nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên tiếng nàng vang lên "Ngươi đang phá hỏng không gian của ta đấy!"
"Ta đã làm gì?" một đạo gió vụt qua, thân ảnh của nam nhân xuất hiện bên cạnh Bạch Dạ. Hoắc Dương không hề ngần ngại ngồi xuống gần nàng.
Giọng hắn trầm ấm nói "Ngươi vẫn là thích không gian yên lặng như vậy nhỉ?" hắn nhìn lên vầng trăng tròn, quả nhiên ngồi ở nơi này có thể thấy rõ được trăng nhất.
Bao nhiêu lâu rồi gặp lại nha đầu này, vẫn là bộ dạng mặc kệ sự đời như vậy. Hắn nhớ lần đầu tiên hắn gặp nàng, một thân bạch y nhỏ nhắn cứ vậy xuất hiện. Lúc đó nàng vẫn còn là một tiểu hài tử 11, 12 tuổi, nói muốn hợp tác với hắn. Thật sự nghĩ đến đó chỉ muốn cười, Hoắc Dương lần đó còn nghĩ một hài tử tới bàn chuyện hợp tác làm ăn với hắn trong hình dáng nhỏ bé xinh đẹp.
Nhưng giây sau đó hắn lại cười không nổi, đừng nhìn bề ngoài nha đầu này nhỏ tuổi bộ dáng mà đánh giá, bản nhất của nàng so với ác quỷ còn tàn nhẫn hơn. Đã rất nhiều lần hắn bị hành cho lên bờ xuống ruộng.
Sau lần nàng cứu hắn ở động Bích Thủy, hắn đã xem nàng là muội muội mà đối đãi, nguyện bảo hộ cái này nha đầu lạnh lùng mà bất cần đời này.
"Mà lâu lắm rồi không thấy ngươi dùng sáo, làm một khúc nghe chơi!"
Bạch Dạ đôi mắt hơi liếc liếc về phía Hoắc Dương nói "Ngươi đang ra lệnh cho ta sao?"
"Ách!" Hoắc Dương hơi giật thót "Không phải, không phải, là mong".
Bạch Dạ cũng không hề để ý đến điều đó, tính cách của Hoắc Dương, nàng rất hiểu. Cũng may mắn rằng có một người như hắn ở bên cạnh bầu bạn nếu không cuộc sống của nàng trở nên tẻ nhạt vô cùng.
ツՇử Շɦầท☠
12/12/2021