Cơn gió bao trùm khu rừng phía trên, lạnh đến run rẩy, vạn vật không ngần ngại trốn đi mất.
Dạ Mị ngơ ngẩn nhìn nơi khu rừng dưới chân, cây xanh thành bóng râm rừng rậm, còn có bị cắt đứt núi non.
Bỗng cảm thấy, phảng phất có cái gì kỳ lạ ký ức ở trong đầu chảy xuôi mà qua, lại biến mất vô tung vô ảnh.
Dạ Mị ánh mắt dừng ở cách đó không xa hắc y nam tử, trầm mặc một lúc rồi không nhịn được nhẹ giọng nói "Thiếu chủ, ngươi vì cái gì lại đến nơi này?"
Đế Vô Trần lẳng lặng nhìn ở dưới nơi bóng cây cao, tay nhẹ nhàng ấn ở chính mình ngực.
"Nơi này, là nơi lần đầu tiên ta gặp nàng!"
Gió lạnh phất quá hắn bôi đen sợi tóc, ở trong không trung nhẹ nhàng bay, trước mắt phảng phất có yểu điệu bóng người hoảng hốt thoáng hiện.
"Ngươi thật may mắn khi gặp được ta!"
Câu nói đó vẫn hiện hữu chưa từng rời đi trong tâm trí hắn. Mà ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy vậy, gặp được nàng là phúc khí của đời hắn.
Nhưng tại sao, lần đầu tiên gặp nàng, hắn còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt thì đã không thấy bóng dáng. Lần thứ hai, chỉ là sự tương ngộ tình cờ nhưng lại khiến hắn thật khó quên, nhưng rốt cuộc nàng vẫn bỏ hắn mà đi mất.
Dạ Mị thấy thiếu chủ nhà mình thất thần, liền ho nhẹ lên tiếng "Thiếu chủ, năm nay Võ Lâm Minh Kỳ lại diễn ra."
"Thì sao?"
"Ờm, không biết ngài có tính tới đó hay không?"
Với tư cách là chủ nhân của Quỷ Vực thì hắn là người đầu tiên có tư cách đến đó nhưng trước giờ chẳng ai dám mời.
Ai dám? Chỉ có những kẻ thiếu mạng mới dám mời một con quỷ khát máu đến đại hội. Từ lúc lập ra Quỷ Vực thì không có năm nào hắn tới. Đối với hắn điều đó thật nhàm chán.
"Không đi!"
Biết ngay mà, Dạ Mị chỉ xem điều đó như một thói quen, với tính cách của thiếu chủ thì Dạ Mị sớm đã không còn gì để nói nữa rồi.
Nhưng đột nhiên Dạ Mị nhớ ra một điều, nhẹ giọng nói "Nhưng hình như năm nay đại hội có chút đặc biệt. Thuộc hạ nghe tin lần này họ mời được cung chủ của Lăng Thiên Cung đến dự hay sao đó."
Cung chủ Lăng Thiên Cung?
Đế Vô Trần nhíu mày suy nghĩ. Hình như hắn cũng có biết. Thế lực này nổi lên cùng với Quỷ Vực của hắn, mặc dù không bằng nhưng ở đế quốc cũng chỉ đứng sau hắn. Nếu như Quỷ Vực được xem là tà phái thì Lăng Thiên Cung lại nghiêng về phát triển kinh doanh, là một thế lực cực kỳ "có tiền".
Nhưng chưa từng thấy vị cung chủ này lộ mặt bao giờ, chỉ biết rằng người đó cũng như hắn, là một người rất tàn nhẫn.
Ha! Thú vị!
"Dạ Mị!" Đế Vô Trần bỗng dưng lên tiếng khiến Dạ Mị hốt hoảng.
"Dạ?"
"Báo lại cho chúng rằng ta sẽ tới đó!"
Dạ Mị tròn mắt ngạc nhiên, sao lại đổi ý nhanh vậy? Có phải ngài ấy lại có ý đồ gì không?
Nhưng vẫn không thể nói ra suy nghĩ trong đầu mình được, nếu không hắn sẽ bay đầu mất, chỉ có thể theo lệnh mà làm.
"Là!" sau đó chạy đi mất.
Đế Vô Trần cũng có chút mong chờ có thể gặp được vị cung chủ trong lời đồn này.
_____
Thượng Quan gia
Sắp tới sẽ là sinh thần của Thượng Quan Thần Vĩ, vì để chúc mừng sự kiện này, gia chủ Thượng Quan Lâm đã cố tình tổ chức rất lớn.
Khắp nhà nơi nào cũng được giăng đầy đồ trang trí, nhìn vào ai cũng thấy gia chủ coi trong tôn tử như thế nào.
Ngồi trong phòng Thượng Quan Uyển Nhi, tay đang cầm một cái khung thêu nhỏ, nhẹ nhàng đưa lên đưa xuống mấy mũi kim thêu. Vừa thêu nàng vừa mỉm cười.
Nha hoàn không một tiếng động bước vào, thấy tiểu thư nhà mình đang vui vẻ ngồi thêu. Nàng ta trước giờ chưa từng thấy tiểu thư vui như vậy.
Nha hoàn nhẹ giọng lên tiếng "Tiểu thư đang thêu sao? Sao người vui như vậy?"
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại như không hiểu hỏi lại "Ta có sao?" dường như chính nàng cũng đang không biết được hành động của chính mình.
"Nô tỳ thấy dạo này người có vẻ rất vui nha!"
Thượng Quan Uyển Nhi là đại tiểu thư của gia tộc lớn nhất đế quốc nên từng cử chỉ, lời nói đều phải chú ý một cách cẩn trọng. Từ trước giờ nàng luôn là vẻ mặt điềm đạm, nhẹ nhàng, không màng thế gian.
Đây cũng là lần đầu tiên nha hoàn như nàng ta thấy tiểu thư lộ ra vẻ mặt như thiếu nữ đang yêu như vậy.
Thấy trên khung thêu có chữ "Dạ", nha hoàn không khỏi tò mò "Tiểu thư tính tặng nó cho ai sao?"
"À, là một người bạn của ta."
Nha hoàn cảm thấy hơi nghi ngờ, nàng ta theo tiểu thư lâu như vậy, tính tình của tiểu thư còn ai rõ hơn nàng sao.
Nàng ta sấn sấn tới bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi hỏi "Là ý trung nhân của người sao?"
Câu nói này khiến Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt và bối rối "Em, em nói gì vậy? Sao có thể chứ?"
Mặc dù ngoài mặt là vậy nhưng mặt nàng sớm đã như quả cà chua, xấu hổ đến mức tay chân luống cuống.
"Hầy, em hiểu nhiều thứ hơn người đó. Em thề, em sẽ không nói cho bất kỳ ai." nàng ta đưa 3 ngón tay lên trời lập ra lời thề "Vậy, tiểu thư có tình cảm với người đó sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng nha hoàn lại vẻ mặt lo âu hỏi "Nhưng không phải tiểu thư có hôn ước với Lam công tử sao?"
Câu nói này giống như một sự thật phũ phàng giáng xuống đầu nàng, một điều mà nàng không thể phủ nhận.