Nhất Đại đế quốc, là nơi lớn nhất Khải Nguyên đại lục. Các thế lực, gia tộc, thương buôn lớn đều tập trung tại nơi này. Sau khi Bạch gia bị gạch tên khỏi đại lục, Thượng Quan gia liền thuận lợi trở thành gia tộc lớn nhất đế quốc. Không ai biết năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lần đó là cuộc phân tranh giữa các đại gia tộc với nhau. Bạch gia bị người đời coi là tội nhân, bị diệt tộc chỉ trong một đêm; mà Thượng Quan gia lại chính là người đưa ra bằng chứng khiến cho Bạch gia bại hoại. Từ đó đến nay đã rất nhiều năm trôi qua, một số gia tộc thi nhau nổi lên.
Đứng đầu là Thượng Quan gia với Thượng Quan Lâm làm gia chủ. Tiếp đó là Lam gia Lam Quan Bính gia chủ, Nam Cung gia Nam Cung Dũng gia chủ, Quân gia Quân Hoằng Bác gia chủ, Âu Dương gia Âu Dương Minh gia chủ. Trong số đó Thượng Quan gia và Lam gia vốn có quan hệ mật thiết, thậm chí Đại tiểu thư Thượng Quan Uyển Nhi và Đại thiếu gia Lam Bội Nguyên còn có hôn ước. Hai gia tộc đó kết hợp lại với nhau chắc chắn sẽ mạnh càng thêm mạnh.
Tiếng vỗ tay ngày càng vang dội, khen thưởng cho người kể chuyện kể hay. Mà người kể chuyện cũng rung đùi đắc ý, phẩy phẩy cái quạt giống như mình đã làm được một điều vô cùng to lớn.
Ngồi ở bàn trên lầu Bạch Dạ sắc mặt lúc này sớm đã âm trầm. Cái gì mà Thượng Quan gia rồi Lam gia chứ, tại sao Bạch gia chúng ta bị coi là tội nhân mà bọn chúng có thể yên ổn đứng vững tại đế quốc chứ?
Bạch Dạ sát khí ngày càng nồng, trong tay ly trà sớm đã bị nàng bóp đến vỡ nát. Nàng thật sự không nghe nổi nữa, tính đứng dậy rời đi.
Nhưng chưa kịp đứng thì đã nghe một tiếng cãi nhau ỏm tỏi ở dưới lầu. Bạch Dạ cũng tò mò xem xem.
"Ngươi dám nói chuyện như vậy với tiểu thư nhà ta?"
"Sao? Một con nô tỳ mà cũng dám mở miệng nói chuyện với bổn thiếu gia?"
"Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không? Ngài ấy là...."
Nha hoàn kia chưa kịp nói hết câu đã bị tiểu thư đứng đằng sau chặn miệng lại. Nàng ta âm thầm nhíu mày, liếc mắt nhìn nha hoàn của mình một cái.
"Vị thiếu gia này, ta đang rất bận, phiền ngài tránh đường!" giọng tiểu thư vô cùng đanh thép, khác hoàn toàn với vẻ ngoài xinh đẹp của nàng.
Bạch Dạ âm thầm đánh giá vị tiểu thư ở dưới. Dù nàng cũng gặp qua không ít mỹ nhân nhưng vị tiểu thư này phải nói là tuyệt sắc giai nhân, đôi lông mày lá liễu, đôi mắt to tròn long lanh, khuôn miệng nhỏ nhắn, nàng xuyên thêm bộ xiêm y hồng nhạt khiến người nhìn cũng phải cảm thán.
"Ta nói này cô nương, ngươi phải biết rằng từ chối ta sẽ có hậu quả rất đáng sợ đấy!" tên thiếu gia kia nhếch nhếch cái miệng, cả người đầy phong trần uy hiếp.
Không biết mấy người này là người nào nhưng nghe người dân bàn tán làm nàng cũng biết chút ít.
"Cô nương này thật xấu số, đụng ngay phải Biểu thiếu gia!"
"Ai mà chẳng biết vị Biểu thiếu gia này rất thích trêu chọc con gái nhà lành, chơi được vài ngày rồi vứt bỏ."
"Vậy không ai nói gì sao?"
"Nói gì được chứ! Vị thiếu gia này rất ư được sủng ái, ai dám chọc đến là coi như tàn đời."
"Gia thế của hắn rất đáng sợ ư?"
"Không biết sao? Biểu Trạch chính là cháu trai duy nhất của Biểu Thương, một trong những Nguyên lão của Vô Cực Cung đó"
"Chậc chậc, hèn gì! Có chỗ dựa như vậy đương nhiên là hống hách rồi!"
Nhưng vị tiểu thư kia cũng không phải dạng vừa, trực tiếp từ chối rồi đi thẳng qua Biểu Trạch với vẻ mặt chẳng mấy quan tâm.
Biểu Trạch đương thấy mình như bị sỉ nhục. Từ trước tới giờ chưa có ai dám từ chối bản thiếu gia ta, vậy mà con nhỏ này lại dám không coi ta ra gì. Đúng là đáng giận!
Hắn không nhưng nhị gì liền quát lớn "Chúng mày, mau dạy dỗ cho con nha đầu kia một trận!" vẻ mặt đắc thắng "Để xem nó dám phản kháng hay không?"
Nghe lệnh của Biểu Trạch thiếu gia, bọn đàn em liền xông lên, tính túm lấy áo của tiểu thư. Nha hoàn của nàng ta thấy thế liền tránh trước mặt "Không được làm hại tiểu thư nhà ta!"
Vị tiểu thư kia vẻ mặt liền vô cùng sợ hãi, không nghĩ tới chỉ là ra ngoài đi dạo cũng gặp phải đám côn đồ, bây giờ chúng còn định tấn công nàng. Mà nàng cũng chẳng phải người mạnh mẽ gì cho kham, thấy một đám lao lên, nàng tưởng nghĩ rằng sẽ xong đời rồi, người hơi co lại.