Nghiên Hương Các lầu 3, Bạch Thường đã cho người đi dò la tin tức của Bạch Thiển nhưng nàng dường như giống nhau biến mất. Mà Tiểu Bạch cũng đã đưa đến thông tin cho Bạch Thường.
“Nhị công chúa Phong Thanh Sơ?”
“Đúng vậy! Cô ta âm thầm thuê sát thủ ở Đế quốc để trừ khử tiểu thư cùng 2 tỷ muội Hoa quốc.” Tiểu Bạch báo cáo rõ ràng.
“Một công chúa không được sủng ái lại có thể thuê người tại đế quốc, có vẻ như cô ta thật sự không đơn giản nhỉ?” Bạch Thường đưa mắt ra hướng cửa sổ, khuôn miệng khẽ nhếch lên, cười lạnh nói.
“Tiếp tục theo dõi hành động của cô ta, nhanh chóng báo tin tức Thiển Thiển mất tích tới chỗ của Đại ca.” Bạch Thường ra lệnh.
“Vâng!”
Lăng Thiên Cung, một toà biệt phủ rộng lớn nằm tại đế quốc, nhưng khác với các thế lực kia Lăng Thiên Cung được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, xung quanh lúc nào cũng u ám. Tại phòng làm việc của Bạch Trạch…
“Tiểu thư mất tích?” Bạch Trạch bận rộn với đống hồ sơ nhưng lại nghe tin Lục muội mất tích liền hỏi.
“Tam công tử lệnh cho Hắc Đào báo với thuộc hạ như vậy!” Hắc Tử- thuộc hạ chi nhất của Bạch Trạch.
“Chuẩn bị xe ngựa, ta cần tới Phong quốc!” Bạch Trạch vội vàng gập sổ sách lại, tính lập tức lên đường tìm kiếm Bạch Thiển.
Bỗng dưng, một cơn gió ập đến, cánh cửa sổ mở toang ra. Một đạo phi ngay đến trước mắt Bạch Trạch làm hắn sững người lại.
“Đại ca, bất ngờ chứ?” Giọng nói của một người vang lên.
Đột nhiên “Cốc!” một tiếng.
Bạch Dạ vội ôm đầu “Sao huynh đánh đệ?”
“Đệ còn dám nói, cửa chính rộng như vậy sao không đi, toàn trèo từ cửa sổ là sao?” Bạch Trạch gõ nhẹ vào đầu Bạch Dạ một cái rồi mắng.
“Đi vậy cho nhanh!” Bạch Dạ thủ thỉ nói.
Hắc Tử nhìn Bạch Dạ lập tức cúi đầu “Ngũ công tử!”
Bạch Dạ cười một cái, phải nói thật là Bạch Dạ cười lên rất đẹp, nếu không phải là thần tiên tỷ tỷ thì cũng phải là yêu nghiệt hại nước hại dân.
“Huynh tính tìm Tiểu Lục sao?”
“Con bé này từ nhỏ đã ham chơi, không chịu học võ đàng hoàng nên giờ bị người ta bắt cũng đáng, hầy!” Bạch Trạch thở dài nói.
Bạch Dạ nhìn Bạch Trạch mỉm cười “Huynh cứ ở đó đi, để đệ đi tìm.”
“Đệ đang ở đế quốc sao?”
“Tại có việc!” Nói xong liền dùng khinh công đi mất.
Lúc nãy nàng đi qua một khu rừng ở đế quốc, nàng đã nhìn thấy chiếc vòng tay của Tiểu Lục ở đó, chắc chắn muội ấy đang bị giam trong khu rừng.
“Đi tìm xem Tiểu Lục ở đâu!” Bạch Dạ nheo mắt lại, ra lệnh cho Tiểu Hắc.
“Đã rõ!”
Lúc này đây, Bạch Thiển đã dùng mọi cách để phá khoá nhưng dường như nó được làm bằng dạng đặc biệt nên làm thế nào cũng không được. Nàng bất lực ngồi sụp xuống đất, co ro tại một góc. Nàng nghĩ không biết các ca ca có biết tin nàng mất tích hay chưa nữa.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên. Bạch Thiển trở nên cảnh giác, muốn biết xem là ai ở đó.
“Ai da! Tiểu công chúa của huynh, sao lại ra nông nỗi này?”
“Ngũ ca!”
Bạch Thiển vui mừng khôn xiết, chạy lại gần cửa sắt.
Bạch Dạ dùng một cước đạp vỡ ổ khoá, mở ra cánh cửa. Bạch Thiển khóc lóc chạy nhào đến chỗ nàng nói “Ngũ ca, huynh tới rồi! Muội bị người ta bắt cóc, còn tra tấn muội nữa!”
“Muội thật sự bị người ta tra tấn sao?” Bạch Dạ hỏi với giọng điệu đùa cợt vì trên người muội ấy chẳng có tí vết gì nhìn giống bị người ta đả thương cả. Nhưng trong lòng sớm đã nồng nặc mùi sát khí rồi.
“Muội không được cho ăn.” Bạch Thiển đáng thương hề hề nói.
“Nha đầu này, lúc nào cũng nghĩ đến ăn.”
“Được rồi, ra khỏi đây rồi huynh đưa muội đi ăn, ha!”
Nói xong hai người đi ra khỏi nhà giam. Nhưng không hề đơn giản như vậy, vừa mới ra khỏi đã bắt gặp Dạ Mị đi tới.
Tính tới đây xem cô nương đó ra sao rồi theo lời của thiếu chủ, không nghĩ tới lại được cứu ra.
Tiểu Hắc lạnh lùng lao vào tính giết người diệt khẩu nhưng đã bị Dạ Mị tránh được. Không hổ danh là sát thủ số một của Bạch Dạ, những đòn tung ra toàn là chỗ yếu hại, sơ sẩy một chút là coi như không còn mạng trở về. Cuộc chiến cam go giữa hai người nảy ra. Nhưng Tiểu Hắc lại hoàn toàn áp đảo, hắn không hề ra một đòn mạnh nào, giống như chơi đùa vậy. Nhận ra mình không phải đối thủ của Tiểu Hắc, Dạ Mị liền dùng hết sức lực trốn thoát.
“Tiểu Hắc, về thôi!”
Nhận được lệnh, Tiểu Hắc thu hồi sát khí rồi theo Bạch Dạ trở về.