Xe ngựa đi tới hướng hoàng cung, dừng trước cửa cung điện. Những người xung quanh liền không nhịn được mà kinh ngạc. Từ trước tới giờ ngoài Tam hoàng tử ra chẳng có ai có thể có cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy như vậy. Nhưng nay lại thấy một màn này.
Tiểu Bạch đi xuống trước, cung kính cúi đầu nói “Tiểu thư, mời ngài”.
Tiểu Hương cũng vừa đỡ lấy Bạch Thiển vừa bước xuống. Mọi người chỉ thấy một vị tiểu thư nhỏ tuổi, trên mặt còn mang theo mặt nạ bạc.
Trong yến tiệc, mặc dù vẫn chưa bắt đầu nhưng không khí đã vô cùng náo nhiệt. Chỉ tới khi Hoàng đế cùng Hoàng Hậu tới thì mọi người mới yên lặng. Các đại thần đều đến đông đủ.
Hoàng đế đứng trên vương toạ rồi nói “Mọi người an toạ”.
Sau khi ổn định chỗ ngồi Hoàng đế mới cất giọng “Hôm nay là lễ mừng thọ của trẫm, trẫm cùng các ái khanh nâng ly”. Hoàng đế uống khởi hưng.
Bỗng một giọng vang lên “Nghiên Hương Các chủ nhân tới.”
Ba người bước vào đại điện, các cặp mắt đều nhìn theo bước đi của họ. Chỉ thấy đứng đầu một tiểu cô nương khoác trên mình màu tím váy áo yêu lệ, xinh đẹp sải bước, làn da trắng nõn, mái tóc bạch kim dài lóng lánh tuỳ ý buộc lên chiếc trâm cài. Chiếc mặt nạ cũng không thể dấu được vẻ đẹp đó. Theo sau là 2 vị nữ nhân cũng không kém, một người lạnh lùng tựa băng sương, một người tà mị quyến rũ.
Mọi con mắt đều hướng về phía bọn họ. Có ngưỡng mộ, có thưởng thức, có căm giận, có ghen tức,…
Hoàng đế vô cùng ngạc nhiên. Nhận ra Tiểu Hương là bà chủ Nghiên Hương Các, Hoàng đế đưa họ tới chỗ ngồi toạ lạc ở vị trí rất gần với hắn. Mọi người đều không khỏi bàng hoàng với cách làm của bệ hạ, nhưng các quan lại hiểu rằng tại sao bệ hạ lại làm như vậy.
Hoàng đế thận trọng nói “Nghiên Hương Các bà chủ trẫm đã biết, còn hai vị này…”
Tiểu Hương hiểu chuyện liền đứng lên trả lời “Ta cũng nói cho bệ hạ biết luôn, chủ nhân nhà ta tạm thời không thể tới được nhưng thay vào đó đã để tiểu thư tới chúc mừng bệ hạ. Ngài ấy là Lục tiểu thư duy nhất, cũng là người được các vị chủ nhân sủng ái.” Sau đó chỉ sang hướng Tiểu Bạch nói “Còn vị này là thủ vệ của tiểu thư”.
Hoàng đế gượng cười “Thì ra là Lục tiểu thư, hân hạnh gặp mặt”.
Bạch Thiển cũng mỉm cười, nụ cười như hoa cỏ mùa xuân nhưng cũng vô cùng tinh nghịch “Ca ca của ta không thể tới, thay mặt ca ca có chút lễ vật dâng lên bệ hạ”. Nói xong ra hiệu cho Tiểu Hương mang lên.
Tiểu Hương đưa lên lễ vật khiến mọi người đều há hốc mồm.
“Là Bích Ngọc Châu đó!” Có người không tin vào mắt mình nói lớn.
“Là loại ngọc quý hiếm chỉ có tại Đế quốc sao?”
“Bích Ngọc Châu chỉ có thể đấu giá tại nơi sang trọng của Đế quốc thôi đó, giá cũng phải trên trời”.
Lúc mọi người đều xì xào bàn tán thì Bạch Thiển lại thản nhiên uống trà.
Hoàng đế nén cơn vui lại, bình tĩnh lại nói “Thật là một món quà quý giá, trẫm cũng rất cảm ơn lòng thành của Lục tiểu thư.”
Sau đó mọi người cũng lần lượt mang lên quà mừng.
“Sập”
Cánh cửa từ từ mở ra.
Bỗng một người từ ngoài cửa bước vào. Đi tới trước mặt Hoàng đế nói “Thỉnh an phụ hoàng!”
“Vì nhi thần vừa hồi phục sức khoẻ nên đến trễ, mong phụ hoàng thứ lỗi.”
Hoàng đế cũng vui vẻ “Miễn lễ, không sao.”
Sở Hoàng Hậu ở bên cạnh lấy vạt áo che miệng, nhu nhược nói “Liên nhi vừa bị người ta đánh trọng thương, cơ thể suy yếu, thiếp thân vô cùng lo lắng.”
“Được rồi, ta sẽ làm chủ cho Liên nhi, ha.” Hoàng đế an ủi nói.
Phong Quan Liên vừa quay người sang trái, liền trợn mắt há mồm.