Chẳng mấy chốc mà ngày đại hôn đã tới, trời quang mây tạnh, khắp đế quốc lại thêm một cái kinh hỉ. Thiếu chủ Thiên Cương Cung và Ngũ tiểu thư Bạch gia (Lăng Thiên Cung) kết duyên, làm sao mà không mừng cho được.
Đây là sự kết nối giữa hai thế lực lớn trên giang hồ lẫn đế quốc, vừa là chuyện vui nhưng cũng là trở ngại lớn với một số thế lực khác.
Nhưng nàng đâu có quan tâm!
Mới sáng sớm, trong khi bản thân còn đang lim dim ngủ thì bị một cái thật lớn tiếng gọi đánh thức. Nàng mở đôi [đồng tử huyết] lên, nhìn ngắm tứ phía, xung quanh đều là một mạt chữ Hỉ dán khắp phòng.
Ôi trời, nàng vậy mà quên mất hôm nay chính là đại hôn của nàng và Đế Vô Trần!
Chưa kịp rời khỏi giường, cánh cửa đã bị mở tung, Bạch Thiển miệng cười như hoa như ngọc vui sướng kêu lên "Tỷ tỷ, mau dậy chuẩn bị thôi nào!"
Con bé này! Sao nàng đi mà nó vui dữ vậy?
Mà không chỉ có mình Bạch Thiển, bên cạnh còn xuất hiện cả Hắc Linh, Thượng Quan Uyển Nhi ăn vận trang sức lộng lẫy đứng chờ ở cửa.
Thượng Quan Uyển Nhi và Bạch Thiển chạy tới, kéo hai tay nàng, cười "Mau nhanh lên! Đừng để lang quân chờ đợi chứ!"
Bạch Dạ hoàn toàn bất đắc dĩ bởi mấy người này, chỉ có thể thuận theo, nàng bị ép ngồi xuống trước bàn trang điểm, Thượng Quan Uyển Nhi phụ trách vấn tóc, Hắc Linh phụ trách trang điểm.
Sau một hồi hì hục thì thành quả tốt hơn sự mong đợi của mọi người.
Hắc Linh cười sang sảng nói "Thuộc hạ rốt cuộc cũng đã hiểu cái gọi là người so với hoa càng thêm nhuận sắc, chủ nhân quả là quốc sắc thiên hương, khó ai sánh được."
"Đó là đương nhiên rồi! Tỷ tỷ của ta, nữ nhi của Bạch gia, há có thể kém sao? Nếu như tỷ ấy xuyên thêm giá y, nhất định sẽ càng thêm kinh diễm." Bạch Thiển nở nụ cười đáng yêu, trong tay cầm theo một bộ giá y chói mắt, nói "Tỷ tỷ, đây chính là chiếc giá y mà năm xưa nương đã cố gắng làm nó cho tỷ đấy!"
Màu đỏ gấm vóc trải dài, phượng hoàng lộng lẫy sải cánh được thêu trông vô cùng nổi bật, các đường nét đều tinh tế, đặc sắc đến kinh người.
Đây chính là giá y nương đã làm vì nàng ư?
Nàng đặt tay lên nó, cảm nhận được hơi ấm của nương, có thể hình dung ra được hình ảnh bà hì hục làm nó vì nàng.
Bạch Thiển thấy vậy cũng tiết lộ "Trước đây nương thêu nó từ năm tỷ còn rất nhỏ, ngay cả phụ thân cũng bất ngờ vì nghĩ rằng điều đó còn rất sớm. Sau này bộ giá y đã được đưa đến chỗ sư phụ, rồi đến Đại ca, nó đã luôn được cất kỹ chỉ chờ đến ngày có thể được khoác lên người tỷ." con bé kể với tông giọng đầy tự hào "Không chỉ tỷ đâu, muội cũng có nữa đó!"
Thượng Quan Uyển Nhi giải thích "Thật ra kiểu cách của nó đã sớm cũ và số đo cũng không mấy thích hợp, vì vậy muội đã sửa lại nó nhưng vẫn cố gắng giữ nguyên những phần của bá mẫu."
"Nó thật đẹp! Cảm ơn mọi người!"
"Chúng ta mau giúp chủ nhân mặc nó vào đi! Mọi người đang chờ rất lâu ở ngoài rồi!" Hắc Linh xua tan đi bầu không khí mau nước mắt, vui vẻ đẩy Bạch Dạ vào thay đồ.
Sau một hồi rất lâu, Bạch Dạ khoác trên mình bộ giá y bước ra, giống như một thiên tiên xuất hiện pha chút sự quý phái và mị hoặc.
Giờ chỉ cần Thượng Quan Uyển Nhi đội thêm mũ phượng lên cho Bạch Dạ là hoàn tất.
Bạch Mặc chậm rãi bước vào trong phòng, nhìn thấy Bạch Dạ gương mặt tuyệt mĩ an tĩnh ngồi trước gương, trong nháy mắt hắn không kìm lòng được mà nhớ đến nương đã mất, âm thầm rơi nước mắt.
Nhóc con ngày xưa lúc nào cũng tìm đủ mọi trò trêu chọc hắn giờ lớn thật rồi!
"Dạ nhi!" hắn đã lâu lắm rồi không gọi nàng như vậy, vì trong nhà đông huynh đệ tỷ muội, nên thường gọi theo thứ tự để phân biệt. Dù ký ức đã quá xa xôi, nhưng hình ảnh ngày ra đời của nàng thì hắn chẳng bao giờ quên được. Từ ngưỡng cửa tử thần sống sót trở về, đủ để hiểu rằng nàng mạnh mẽ đến mức nào.
"Nhị ca!" Dù là đang mặc một thân giá y nhưng nét năng động, hoạt bát đó của nàng vẫn không hề đổi khác, chỉ là bây giờ có thêm vài phần đoan trang. Thanh âm Bạch Dạ không lớn không nhỏ, nghe ra được vài tia háo hức.
"Dạ nhi lớn rồi, còn chưa ở cùng Nhị ca được bao nhiêu đã phải gả chồng!" hắn nhìn nàng ân cần và dịu dàng nói "Thành thân nhưng muội luôn phải nhớ nơi này là nhà của muội, có các huynh ở đây, chịu oan ức gì thì phải báo cho các huynh biết nghe chưa?"
Từng lời dặn dò làm tâm Bạch Dạ trở nên ấm áp, Bạch Mặc ngồi lải nhải cả một lúc, nhưng chốt lại vẫn là chẳng nỡ để nàng đi, còn ghét bỏ Đế Vô Trần ra mặt.
Một lúc sau có Bạch Trạch vào tới, hắn nhẹ nhàng đắp lên khăn voan cho nàng, dù cách một tấm lụa đỏ nhưng Bạch Dạ cảm nhận được rõ giọt nước mắt của hắn không ngừng rơi.
Bạch Dạ ra đến bên ngoài, tất cả mọi người ở Bạch gia đang đợi nàng, nàng bước đến bên Quỷ y, hơi cúi gập người, làm lễ với trưởng bối. Nàng không con cha nương, mà Quỷ y nuôi lớn nàng cùng huynh đệ tỷ muội, theo lý thì đây là một hành động cần thiết.
Quỷ y cũng không hề tỏ thái độ gì, đôi mắt nhăn nheo mềm mỏng xuống, chịu nhận một bái của nàng. Ông nhìn nàng từ nhỏ tới lớn, có hơi tiếc nuối vì không còn được nhìn thấy bộ dạng hồn nhiên, ngây thơ trên nàng. Nụ cười vô tư năm đó đã dừng lại ngay tại khoảnh khắc Bạch Chấn, Vân Nhược Hi và Thẩm Khanh ra đi.
"Đừng để bị chịu ủy khuất!"
Dưới lớp khăn voan, Bạch Dạ âm thầm nở nụ cười "Con đã biết, Quỷ y gia gia!"
"Tiểu Ngũ à, muội đi rồi thì ai sẽ chơi với huynh đây?" Bạch Thường lộ ra gương mặt đáng thương hề hề, đùa cợt "Đừng để ta lại với nha đầu này mà!"
"Cái tên đáng ghét này, muội đánh chết huynh!" Bạch Thiển cố gắng dẫm lên chân của hắn nhưng bị hắn tránh được.
"Mọi người..." Bạch Dạ nhìn ngắm một vòng, trong lòng chưa bao giờ có cảm giác xúc động đến vậy, nàng rất hạnh phúc nhưng cũng chẳng nỡ. Trước đây luôn cố gắng tất cả mọi thứ, làm rất nhiều chuyện cũng chỉ để bảo vệ thứ gọi là gia đình này. Bây giờ, có lẽ cũng đủ rồi!