Những âm tiết méo mó, tối nghĩa, chói tai và không thể nào hiểu nổi phát ra từ miệng Klein. Nó khiến cơn cuồng phong được tạo nên từ sức hút mãnh liệt của cánh cổng đôi bằng đồng lập tức lắng xuống, khiến xung quanh vốn chìm trong sự tối tăm nay càng thêm âm u.
Chỉ đến lúc này, hắn mới biết năng lực phi phàm mà ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell vừa sử dụng mang tên “Lời nói của người chết”. Nó hoàn toàn xuyên qua lớp phòng thủ của xác thịt để nhắm vào linh thể.
Nó là sự thăng cấp năng lực của “Người Thông Linh”, biến đổi từ giao tiếp trực tiếp với linh thành sai khiến, thậm chí nô dịch!
Sinh vật sống không tài nào hiểu được thứ ngôn ngữ đang vang vọng ở boong trước, thành ra ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell bị buộc bất động tại chỗ. Bên ngoài bộ trang phục thuyền trưởng hải tặc của gã nhanh chóng tách thành một lớp trong suốt.
Dường như một sức mạnh huyền ảo nào đó đang tóm lấy linh thể của gã!
Ngay thời điểm ấy, chiếc nhẫn vuông màu đen trên bàn tay trái Ludwell lại lóe lên sắc sáng mờ nhạt.
Phần linh thể đang bị ép tách rời chợt tái nhập vào cơ thể, cả hai lại hòa làm một.
Xoẹt!
Đưa tay phải qua hông, Ludwell rút thanh rapier mảnh ra.
Toàn bộ thân kiếm mang màu sắt đen, phần mũi kiếm hội tụ thành một điểm sáng bóng cũng dần chuyển sang sắc tối.
‘Thượng Tướng Địa Ngục’ vừa di chuyển, tức thì một cơn cuồng phong bùng nổ. Gã rút ngắn khoảng cách với Klein chỉ trong nháy mắt rồi lập tức đâm thanh rapier tới với tốc độ nhanh như chớp xẹt!
Cánh cổng bằng đồng phủ kín họa tiết thần bí kia vẫn vững vàng tại vị trí cũ, không hề biến mất dù Ludwell đã rút tay trái về và không còn động tác triển khai nào. Điều này khác hẳn thứ năng lực trông có vẻ cùng loại do tiểu thư Sharon dùng vật phẩm thần kỳ mà Klein đã chứng kiến!
Phập!
Thanh rapier đen tuyền đâm xuyên qua Klein với góc độ hắn không cách nào tránh khỏi.
Bóng dáng Klein nhanh chóng khô quắt thành một tờ giấy mỏng tang. Bề mặt nó lập tức khô héo và giòn tan như thể đã bị phong hóa cả ngàn năm.
Chịu thêm lực nghiến ép của sức gió từ cánh cổng đôi bằng đồng, người giấy hoàn toàn nát bấy.
Klein nhảy ra từ sâu trong khoảng không, tay cầm sẵn một đống bùa chú lĩnh vực “Hải Thần”.
“Bão táp!”
Thần chú bằng tiếng Hermes cổ gấp gáp khó đọc vang lên, từng miếng thiếc trắng mỏng đồng thời bị thiêu cháy để hiến tế cho “Hải Thần”. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần muốn, Klein có thể tái sử dụng lại phần lớn vật liệu và dùng bao nhiêu lần cũng được cho đến khi thứ kim loại ấy không còn chịu nổi linh tính.
Ào!
Các lưỡi đao gió xanh lam bắn phá khắp nơi còn vùng nước biển chung quanh thì dâng trào những cơn sóng thần cao ngang thuyền. Klein không thử nghiệm, cũng chẳng phân biệt bùa chú nào với bùa chú nào. Ngoài các đòn tấn công đánh úp về phía Ludwell, trên người vị ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ còn xuất hiện cả những hiệu quả siêu nhiên khác như hô hấp dưới nước, cơ động dưới nước, lơ lửng nhờ sức gió và kháng áp lực. Những hiệu ứng vô dụng lúc bấy giờ ấy cứ chồng chất lên nhau.
Ludwell bất ngờ há miệng phát ra tiếng rít vô thanh. Các đợt sóng thần cùng vô vàn lưỡi đao gió sắp ập xuống gã bỗng tạm thời ngưng đọng giữa không trung.
Ngay giây sau, ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ giơ tay trái lên. Chiếc nhẫn vuông đen trên ngón trỏ tỏa ra hào quang tà dị và ghê rợn lập tức bừng sáng.
Vù!
Cánh cổng đôi bằng đồng mang cảm giác khó mô tả thành lời bỗng chốc hóa lớn, chiều cao và chiều rộng của nó tăng gấp đôi.
Tiếng ken két nặng nề vang vọng, khe hở giữa hai cánh cổng đơn mở rộng. Sức hút vốn đã dữ dội thình lình tăng hẳn lên một cấp độ không tưởng.
Đao gió xanh lam và sóng thần đen kịt cùng Klein đang trôi nổi giữa không trung đều hướng thẳng về phía cánh cổng đôi, lao về phía những sợi dây leo cùng đám tay quái dị.
Klein đang định đổi sang linh hồn “Tư Tế Ánh Sáng” để chiếu “Ánh sáng thần thánh” xuống cánh cổng nọ một lần nữa hòng nghỉ lấy hơi, bỗng trông thấy một đoàn cầu lửa trắng xóa to cỡ nửa người bay từ nơi khác tới.
Được gia tốc thêm bởi lực hút lố bịch từ cổng đôi, cầu lửa bay vọt qua Klein cách đó không xa, đập thẳng vào khe hở.
Ầm!
Sóng lửa trắng lóa văng tứ tán rồi rơi xuống mọi nơi như mưa, song cũng chỉ khiến cánh cổng đôi hơi lung lay và tối đi một chút.
Nhân cơ hội, Klein búng tay.
Vài que diêm hắn cất riêng trong túi áo tức khắc bốc cháy. Quầng lửa đỏ thẫm mau chóng bao phủ cơ thể hắn rồi tàn lụi.
Bên cạnh cánh cổng bằng đồng bùng lên một đám lửa, Klein nhảy từ bên trong ra.
Hắn liếc mắt trông thấy Anderson Hood đang trôi nổi giữa không trung với tư thế khá vụng về cùng một cây trường thương trắng xóa trong lòng bàn tay.
Cuối cùng vị ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ này cũng có mặt, chỉ là dường như không quen với việc bay lượn cho lắm.
‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell vừa ngẩng đầu lên chứng kiến cảnh tượng ấy, hai ngọn lửa tái nhợt trong hốc mắt đằng sau mặt nạ chợt bập bùng hai lần.
Hiển nhiên gã không đời nào nghĩ rằng ngoài ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya ra, trên Tàu Tương Lai còn có thêm hai cường giả cấp độ tướng quân hải tặc khác, hơn nữa đều sở hữu vật phẩm thần kỳ hoặc Vật Phong Ấn khá tốt.
Ngay khoảnh khắc ấy, Ludwell thình lình đưa tay lên lấy mặt nạ bạc xuống.
Sắc sáng trầm trọng và nhợt nhạt bỗng chốc bừng lên từ sau mặt nạ, khiến chiếc nhẫn vuông đen trên ngón trỏ trái Ludwell lập tức phát tán một sự tĩnh mịch vô tận.
Không khí tĩnh mịch ấy tràn vào trong cánh cổng đôi bằng đồng, đẩy nó lên khỏi boong tàu, nâng nó lơ lửng giữa không trung.
Cánh cổng đôi phủ đầy họa tiết thần bí dung hợp với sự tịch mịch vô cực rồi phóng vọt lên cao hơn ba chục mét.
Lấy mặt biển làm nền, nó đứng sừng sững tại đó hệt như lối vào thế giới khác, một thế giới hoàn toàn không giống với hiện tại.
Két!
Hai bên cánh đột ngột mở rộng, bóng đen không thể nói nên lời tuôn trào rồi bọc kín boong trước Tàu Uất Kim Hương Đen.
Thấy thế, Klein không tập trung vào tấn công nữa mà vội móc ra tấm bùa chú chính xác và gấp rút dùng lên mình.
Một cơn cuồng phong xoáy tròn, đẩy hắn ra khỏi Tàu Uất Kim Hương Đen.
Dưới sức kéo của bóng đêm, con thuyền buồm khổng lồ tiến vào trong cánh cổng đôi bằng đồng, cứ mười mét một lái tới một thế giới khác.
Đứng tại boong trước, ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell ngước lên trời. Khuôn mặt gã bị bao phủ bởi luồng sáng nhợt nhạt, không thể thấy rõ hình thù.
Ánh mắt gã thoạt trừng vào Klein rồi đảo qua Anderson Hood như thể phải khắc ghi hình ảnh hai vị thợ săn này vào tận trong xương tủy. Song gã không thử tấn công thêm lần nữa, có vẻ là bị hạn chế bởi bóng đêm chung quanh.
Anderson ngẩn người, dứt khoát ném cây trường thương trắng lóa trong tay đi.
Trường thương phóng thẳng tới Ludwell, nhưng vừa tiến vào khu vực được phong tỏa bởi bóng đêm và sự tĩnh mịch thì đã biến mất tăm không một tiếng động.
Ludwell muốn chạy trốn sao? Quả quyết thật… Klein thoạt giật mình, chợt nhớ tới còi đồng của Azik vẫn còn nằm trên Tàu Uất Kim Hương Đen.
Thời điểm con thuyền buồm khổng lồ đã đi được một nửa vào trong cánh cổng đôi và chuẩn bị tiến tới thế giới khác mà không cách nào bị ngăn trở, Klein ném diêm và búng tay.
Hắn xuất hiện ngay bên trên đám sinh vật bất tử đang cắn xé giành giật nhau chiếc còi đồng của Azik khoảng năm mươi mét. Món vật phẩm được buộc với một bó diêm cứ bị giằng qua giằng lại này bỗng bốc cháy, bùng nổ một quầng lửa đỏ rực.
Giữa đám lửa, bóng dáng Klein hiện ra, bắt lấy còi đồng của Azik!
Đây chính bước chuẩn bị cho việc lấy lại còi đồng!
Hơn nữa, để tránh sai sót xảy ra như bó diêm bị đám sinh vật bất tử ném đi mất, hắn đã bôi lên còi đồng một lớp tinh dầu mặt trời dễ cháy!
Tách!
Bị vây trong hằng hà sa số tử linh, Klein vốn dĩ không đủ thời gian bắt lấy còi đồng. Hắn lập tức búng tay lần nữa.
Bấy giờ, đã có vô vàn cánh tay trong suốt, thối rữa, nhợt nhạt hay hư ảo túm vào người hắn!
Bó diêm Klein vừa ném lên không trung bốc cháy, tỏa ra một chùm lửa.
Bóng dáng hắn nhanh chóng hiện hữu trong đốm lửa ấy, nhưng khuôn mặt đã tái mét, bờ môi trắng bệch.
Bị bám lấy bởi vô số u ảnh, oan hồn và sinh vật bất tử, Klein cảm thấy sâu trong linh thể mình lạnh như băng. Khó mà kiểm soát toàn bộ cơ thể, hắn rơi tùm vào nước biển nhuộm trong sắc vàng.
Khi Tàu Uất Kim Hương Đen đã hoàn toàn băng qua cánh cổng đôi bằng đồng, mặt biển giống hệt lối vào Địa Ngục trước đó cũng trở lại bình thường.
Klein chìm xuống vài mét, nuốt phải mấy ngụm nước đắng chát mới phục hồi trở lại.
May mà mình đã chuẩn bị kỹ càng… Suy nghĩ mới vụt thoáng qua, hắn bỗng cảm thấy sai sai.
Nếu đeo Khuy Măng Sét Cá Người thì hắn có thể vô thức hô hấp dưới nước tận mười phút, cớ sao lại bị sặc nước!
Klein chợt quay đầu nhìn cổ tay, nhận ra chiếc khuy áo màu xanh đã rơi đi đâu không biết tự lúc nào.
Mất rồi… Mồi Lửa làm mất nó rồi… Nãy mình đã luôn ở trên Tàu Uất Kim Hương Đen… Klein vẫy đạp mấy cái mới nổi lên mặt nước, vừa kịp nhìn thấy con thuyền buồm khổng lồ tan vào trong bóng đen cùng cánh cổng khổng lồ chầm chậm đóng lại.
Theo bản năng, hắn bơi về trước thêm chút ít mới dừng hẳn, lựa ra một tấm bùa chú trong số còn lại rồi dùng hiệu ứng phi phàm “Hô hấp dưới nước” lên bản thân.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy từ trên không trung, Anderson Hood tặc lưỡi:
“Tên này điên thật sự ạ…
Đến thế rồi mà vẫn còn muốn truy sát!”
Bấy giờ, ánh sao trên Tàu Tương Lai rơi loạn xạ và ngưng tụ thành một cây cầu dài, liên tục kéo tới.
‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đã giải quyết xong con quái vật xám đen với sức sống mãnh liệt nọ!
Tiếc thế chứ, giả mà ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ chần chừ tí thôi, không căn giờ chạy chuẩn như vậy thì đã tốt rồi… Anderson Hood thở dài, vững vàng đặt chân xuống cây cầu sao.
Vừa hay Gehrman Sparrow bay xuống, đang định tới gọi đón và khen một tiếng, anh đã nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo và u ám của hắn.
Anderson lập tức nhường đường theo bản năng. Cười đắng, anh để Gehrman Sparrow bước qua mình.
Sau khi trở về Tàu Tương Lai bằng cầu sao, Klein đã làm lắng các cảm xúc xuống. Hắn trông Frank Lee đang tiến lại gần mình với ngón cái giơ lên:
“Anh quả là tên điên nhất mà tôi từng biết!
Thế mà anh lại dám một mình leo lên Tàu Uất Kim Hương Đen, đấu tay đôi với ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ mà vẫn toàn mạng trở về cơ!”
Xin lỗi nhé, bàn về độ điên thì ta còn khuya mới sánh bằng ngươi… Klein thầm đáp lại.
Lúc này, đám hải tặc với râu tóc xoăn hoặc dài cũng biểu đạt nỗi kinh ngạc và lời tán thưởng của mình.
Trong bầu không khí ấy, Klein nhắm nghiền mắt, cảm nhận ma dược “Người Không Mặt” đã tiêu hóa hoàn toàn.