Nhìn thấy ánh đèn tỏa ra từ biệt thự trong bóng đêm, Klein phải chuẩn bị tâm lý vài giây mới xuống xe ngựa. Hắn bước lên bậc tam cấp tới cửa chính rồi mới trở về giữa hai hàng cận vệ và người hầu đầy tớ.
Thấy Cynthia vẫn mặc loại quần áo ở nhà kín đáo vì có người khác ở đây, Klein lặng lẽ thở phào một hơi, duy trì vẻ mặt cứng nhắc rồi từ từ bước vào.
Nụ cười của Cynthia càng lúc càng rạng rỡ. Cô ta vén vài lọn tóc lòa xòa ra sau tai, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn, không hề có dấu vết của một sợi dây chuyền nào.
Thấy thư ký Luan và cận vệ của Đô đốc trở về phòng mình hoặc đi ra ngoài đứng canh gác, trước khi Cynthia kịp ôm lấy mình, Klein đã trầm giọng:
“Không cần chuẩn bị nước nóng đâu. Để cho ta một căn phòng yên tĩnh, ta cần dành thời gian cho riêng mình một đêm.”
“…” Ánh mắt của Cynthia lộ vẻ ngơ ngác và ngờ vực thấy rõ.
Klein nhìn quanh một vòng, hạ giọng xuống:
“Xảy ra chút chuyện. Ta nhất định phải tiến vào trạng thái yên tĩnh cực điểm mới hồi phục được.”
Vừa nói, hắn vừa giơ tay phải lên kéo ống tay áo, để lộ các mẩu thịt nhợt nhạt.
Tình trạng cơ thể không ổn và có phản ứng dị thường chính là một lý do mà Đô đốc Emilius chuẩn bị cho tên thế thân lang thang trước đó, hòng giúp gã trốn khỏi yêu cầu gần gũi của Cynthia mà không lộ ra vấn đề gì. Nhằm tăng sức thuyết phục lên, Klein cố tình dùng kỹ năng của “Người Không Mặt” để cung cấp “chứng cứ”.
Cynthia há miệng ra, suýt thì thét lên. Nhưng may mà cô ta kịp vươn tay che miệng, chặn giọng nói trở về.
Khi đã bình tĩnh lại, Cynthia lập tức hỏi trong lo lắng, vẻ ân cần lộ rõ trên mặt:
“Ngài không sao chứ? Ngài có cần gặp bác sĩ không?”
“Không, đây là cái giá phải trả cho năng lực hùng mạnh. Chỉ cần để yên khoảng hai tới ba ngày là ta sẽ hồi phục.” Klein đã tìm xong lý do cho tương lai.
“V-Vâng.” Cynthia vội vàng dắt Klein lên tầng hai, dẫn hắn vào trong căn phòng yên tĩnh nhất.
Về phần phòng ngủ chính, cô ta đã thắp sẵn vài cây nến thơm và nhỏ chút tinh dầu có mùi thoang thoảng, nên mới không đưa hắn vào.
Thấy cánh cửa đóng lại, Klein chậm rãi thở hắt ra. Hắn thay quân phục Đô đốc, thỏa mãn nằm xuống giường.
Trong phòng ngủ chính cách đó không xa, Cynthia đang lo lắng và thất vọng ngâm mình vào nước nóng, cũng chuẩn bị đi ngủ.
Ánh mắt vô hồn của cô ta nhìn lên trần nhà, cô ta không khỏi thở dài mấy tiếng khi nhớ tới lời dặn dò của cha mẹ vài hôm trước.
Họ muốn cô ta quyến rũ Đô đốc Emilius, tốt nhất là mang thai đứa con của ông. Cứ thế, gia tộc họ sẽ được đảm nhận nhiều việc kinh doanh hơn trong hạm đội Hải quân vùng trung tâm Biển Sonia.
Đô đốc có vẻ lo nghĩ rất nhiều chuyện trong lòng, đến mức cả thân thể cũng xuất hiện sự dị thường… Suy nghĩ của Cynthia xoay vòng rồi từ từ tản mát.
Cô ta vô thức ngủ thiếp đi.
Trong quá trình này, cô ta cảm thấy dạ dày và cơ thể hơi nóng. Trong giấc mơ, cô ta như nhìn thấy một bầu trời đen kịt, điểm xuyết từng ngôi sao lấp lánh.
Một trong số chúng như nhận thấy ánh nhìn chăm chú của cô ta nên càng tỏa sáng hơn nữa.
…
Sáng hôm sau, Klein tràn đầy sức sống thức dậy rồi thưởng thức bữa sáng phong phú nhưng không có gì đặc sắc đáng kể. Một lần nữa, hắn lại được bao quanh bởi cận vệ của Đô đốc khi tới căn cứ Hải quân Olavi, trưng dụng căn phòng xa hoa rộng rãi nhất kia.
Dựa vào thói quen của Đô đốc Emilius, cứ cách hai tới ba ngày ông lại dành thời gian ở riêng một mình để nghiên cứu và làm chủ năng lực phi phàm ở một cấp độ sâu hơn, khai thác được càng nhiều kỹ thuật thực dụng hơn. Vì vậy, Klein sẽ có gần như cả ngày không bị quấy rầy, còn lại thì chỉ cần xử lý chút công vụ đơn giản.
Trong văn phòng yên tĩnh và rộng rãi, Klein hoặc nhàn nhã đi qua đi lại, hoặc rút sách trên kệ ra đọc. Thỉnh thoảng hắn lại đưa tay vào túi chạm tới Bùa chú Luật Thứ Chín, khiến nó tỏa ra cảm giác uy nghiêm thâm trầm——đây là để khiến thư ký Luan đứng ngoài phòng tin rằng Đô đốc Emilius không có dị thường gì.
Một thời gian sau, Klein cảm thấy mệt rũ người, định chợp mắt một chút.
Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc.
Có chuyện quan trọng… Klein nhíu mày.
Chuyện khiến thư ký Luan phải phá vỡ mạch tập trung của Đô đốc Emilius chắc chắc không hề đơn giản!
“Vào đi.” Klein thu hồi cảm xúc, trầm giọng đáp.
Người thanh niên điển trai với mái tóc vàng tên Luan vặn tay nắm cửa, mở ra rồi bước vào, đưa tờ điện tín trong tay ra.
Anh ta nén giọng xuống:
“Thưa ngài Đô đốc, có điện báo từ Backlund.
Ngài Alston đã thôi giữ chức Thống đốc, ngài Chủ tịch Hội đồng Thành phố sẽ tạm thời đảm nhiệm vị trí này.
Nghe nói tân Thống đốc sẽ tới vào hôm nay.”
Alston Levitt đã bị cách chức Thống đốc? Bí mật của bọn họ bị phát hiện rồi à? Cũng đúng, Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn vừa mới cảnh báo mình, không, Emilius, chứng tỏ họ đã sớm nắm rõ tình hình cụ thể. Cộng thêm thông qua sự vận hành của một số thành viên, chuyện sẽ giống như thay máu hàng loạt, đi tới hồi kết… Mới tối hôm trước cảnh báo, hôm nay đã bắt tay vào hành động ngay, hẳn họ đã chuẩn bị từ rất lâu rồi… Ừm, chỉ nhìn từ chuyện tân Thống đốc tới luôn vào hôm nay cũng biết… Klein thoạt giật mình, chợt cảm thấy rất hợp lý.
Hắn bắt chước tư thái khi đối mặt với vấn đề trọng đại của Đô đốc Emilius, chậm rãi bước tới bước lui, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Ta biết.”
Klein không bộc lộ thái độ hay đưa ra bất cứ mệnh lệnh gì, có vẻ cực kỳ kín đáo.
Song, thực tế là vì hắn chưa biết nên làm như thế nào.
Đế quốc tham ăn chúng ta có câu, “Một động không bằng một tĩnh”, chẳng biết Rossell có phiên dịch nó qua đây không… Klein nửa tự giễu nửa nhạo báng, nghĩ thầm.
Luan ngẩng đầu nhìn Đô đốc Emilius, không nói gì, yên lặng rời khỏi văn phòng.
Phù… Klein lại dạo bước, suy nghĩ nếu Đô đốc Emilius thực sự đang đứng ở đây thì sẽ lựa chọn làm gì.
Đây là sự kiện quan trọng nằm ngoài dự kiến, vì vậy Kein chỉ đành căn cứ vào tính cách, trải nghiệm cũng như mô tả về bản thân của Emilius được cung cấp để suy đoán.
Ông ta là một người bảo thủ. Ngay cả khi còn là một Người Phi Phàm Danh sách trung và thấp, lúc trà trộn vào đủ loại tàu thuyền, ông ta cũng hiếm khi mạo hiểm… Ông ta tự nhận mình là một quý tộc Loen coi trọng gia tộc, người thân, con cái và tình cảm. Là một quý ông phong độ rất được lòng các phụ nữ. Ờm, điểm này đáng để bàn cãi lắm đấy nhé. Với địa vị và thân phận của ông ta, dù có là khỉ đầu chó lông quăn thì đàn ông hay phụ nữ cũng đều thích cả thôi, không, thậm chí còn thích hơn ấy chứ. Ít nhất khỉ đầu chó lông quăn cũng không kể mấy câu chuyện cười cũ rích kia… Từng thông tin chạy trong đầu Klein, giúp hắn đan dệt nên một hình tượng đa chiều về Đô đốc Emilius.
Đang chìm trong suy nghĩ, hắn lại nghe thấy tiếng gõ cửa:
“Vào đi.” Klein lập tức căng thẳng.
Thư ký Luan tóc vàng mở cửa bước vào, chỉ ra ngoài:
“Thưa ngài Đô đốc, ngài Alston muốn gặp ngài.”
Sao Alston cũng đến đây? Ông ta muốn gặp Emilius để tìm kiếm sự bảo vệ hay có ý vùng vẫy giãy chết đây? Klein nhắm mắt lại, nhận ra mình bắt buộc phải thay Đô đốc Emilius đưa ra quyết định.
Emilius sẽ làm gì? Sau khi nhận được lời cảnh báo từ Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn, hẳn ông ta đã nhận ra ngay mọi chuyện bị bại lộ rồi, mục tiêu đã có chuẩn bị từ trước. Với tính cách bảo thủ ấy, có thể tưởng tượng được ông ta sẽ quyết định thế nào…
Tuy nhiên, ông ta cũng rất coi trọng người thân. Thậm chí ông ta còn cung cấp vài chuyện khá thú vị về Alston Levitt trong tư liệu một cách rất chi tiết. Chẳng khó để thấy được sự quan tâm và tình cảm mà ông ta dành cho em trai… Ông ta không thích ma túy và thuốc lá, uống rượu cũng chỉ để xã giao, trừ hơi ham mê phụ nữ đẹp thì không có tật xấu nào quá nghiêm trọng…
Ông ta rất coi trọng gia tộc… Gia tộc… Klein nhanh chóng hồi trưởng, khiến bản thân nhập tâm hoàn toàn vào thân phận Emilius này, cảm nhận trọn vẹn tình cảm và thứ mà đối phương coi trọng.
Gia tộc… Giờ này, khắc này, hắn như hóa thân thành Emilius, nhưng lại có thể dùng tư thái tách bạch để phân tích đủ loại vấn đề.
Im lặng mười giây, Klein mới nghe thấy lời nói của bản thân, tông giọng vừa xa lạ lại vừa lãnh đạm:
“Nói với nó, ta có rất nhiều việc phải giải quyết, không có thời gian gặp nó đâu.
Với cả, mua cho nó một tấm vé tàu về Backlund.”
Luan như đã đoán được từ trước, thu hồi tầm mắt, nói như bình thường:
“Vâng, thưa ngài Đô đốc.”
Thấy Luan rời khỏi văn phòng tìm Alston Levitt bên ngoài, Klein mới khẽ thở phào hệt như Emilius Levitt thực sự.
Hắn biết, nếu đối phương quay về sớm, ông cũng sẽ lựa chọn làm vậy.
Vì ông coi trọng nhất là gia tộc!
Dưới tình hình đã bại lộ mưu tính, Emilius sẽ không liều nốt lợi thế cuối cùng mà đặt cả gia tộc vào rủi ro bị hủy diệt. Chỉ cần ông không xen vào, chỉ cần ông vẫn là một Bán Thần, thì dù cho sau đó ông không còn đảm nhiệm chức Tư lệnh Hải quân tối cao tại vùng trung tâm Biển Sonia, gia tộc Levitt cũng sẽ không chịu tổn hại quá nghiêm trọng.
Mà hành động bảo thư ký đi mua giúp vé tàu cũng đã cho thấy Emilius vẫn đối xử với Alston như anh em trong nhà. Đây chính là lời cảnh báo rằng, trước khi làm rõ vấn đề, đừng hòng có ai động được vào em trai ông.
Gần một phút sau, thư ký Luan tóc vàng mới trở về:
“Thưa ngài Đô đốc, ngài Alston đã rời đi rồi.”
Emilius rất coi trọng người thân… Klein im lặng hai giây, quay lưng về phía thư ký, hỏi nhỏ:
“Nó có bảo gì không?”
Luan thành thật trả lời:
“Ngài ấy nói, ngài quả là một người lạnh lùng vốn tính trời sinh.”
Klein lẳng lặng nghe xong, hơi nhếch khóe miệng lên, lộ ra một vệt cười nhạt.
Đây là một phản ứng theo bản năng. Nhưng trong tình huống đang nhập tâm vào thân phận Emilius, hắn tin chắc vị Đô đốc kia cũng sẽ biểu đạt giống thế.
Loại cảm xúc và cảm thụ kia giống hệt nhau!
Thời gian sau đó, Klein ngồi trong văn phòng, không gặp gỡ ai, cũng chẳng giải quyết bất kỳ công vụ nào. Hắn chỉ thỉnh thoảng lắng nghe thư ký Luan báo cáo về tình hình trên Đảo Olavi.
Cho tới khi tân Thống đốc đến, chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.
Tối đến, Klein không tham dự dạ tiệc đã định mà trở về tòa biệt thự có vườn hoa kia. Khi nhìn thấy Cynthia bước về phía mình, hắn ôm lấy cô ta.
Rồi, hắn bình thản nói:
“Alston bị cách chức Thống đốc rồi.”
Tất cả sự thổn thức, tất cả tiếng thở dài, tất cả nỗi đau đớn đều chứa đựng trong câu nói dường như vô cảm ấy.
“Em đã nghe rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không?” Cynthia nôn nóng hỏi.
Klein nhắm mắt, không còn nhắc tới chuyện này nữa. Hắn chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
Câu nói vừa rồi đã bộc lộ rõ ràng nhất về xúc cảm của một người đàn ông cứng nhắc, bảo thủ, kín đáo và đứng ở địa vị cao.