Phía trên sương xám, trong cung điện như nơi ở của Cự Nhân.
Klein gõ nhẹ ngón tay xuống mép bàn dài lốm đốm, suy nghĩ liên tục đảo quanh viên xúc xắc kỳ dị kia.
Nó có thể ảnh hưởng đến mình mà khiến mình không tài nào nhận ra… Thứ này khá giống với 0-08 trước kia, chỉ là một lồ lộ ngay trước mặt, một trốn phía sau màn… Chắc chắn nó là một Vật Phong Ấn rồi, hơn nữa còn thuộc loại tiệm cận cấp đỉnh nữa. Kể cả không phải cấp 0 thì cũng là tồn tại vô cùng đặc biệt giữa các cấp 1…
Loại sự vật liên quan tới vận mệnh này, tạm thời mình không can thiệp được, nhưng cũng không thể đối ứng theo cách bị động. Theo thời gian, đồ vật cấp độ Vật Phong Ấn thường sẽ tạo nên sự phá hoại nghiêm trọng, có lẽ còn ảnh hưởng đến cả những người xung quanh dược sĩ béo, chẳng hạn như mình và hành khách trên tàu… Klein khổ sở suy ngẫm một hồi mà không có đầu mối, bèn quyết định lập tức trở về thế giới hiện thực.
Hắn không biết phải làm gì mới phong ấn được viên xúc xắc kia hay khiến ảnh hưởng từ nó yếu đi, nhưng hắn biết người biết.
Người đó chính là “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine vẫn còn đang trong bụng mẹ, vẫn đang ở trạng thái thai nhi!
Bước vào phòng ngủ chính, lấy hạc giấy trong ví tiền ra rồi dỡ đặt trên bàn, Klein nhìn vết chì mờ vẫn còn lưu lại ở mặt ngoài, cầm bút chì viết câu hỏi đơn giản:
[Tôi phải xử lý viên xúc xắc kia kiểu gì?]
Hắn gấp hạc giấy lại nguyên trạng, nhét vào ví tiền, bước tới gần phòng người hầu, gập tay gõ nhẹ ba lần.
Điều này không tính là vi phạm nhân cách Gehrman Sparrow, vì hắn là một tên điên hào hoa phong nhã. Đương nhiên, chủ yếu do Klein sợ tùy tiện mở cửa sẽ trực tiếp hại dược sĩ béo Darkwill xui xẻo chết cứng luôn. Hắn đã học được kiến thức này qua loạt phim “Final Destination”.
Mặt khác, Klein còn lo lắng nếu trực tiếp mở cửa, hắn sẽ nhìn phải hình ảnh muốn chọc mù mắt mình.
Dựa trên sở thích mà Darkwill biểu hiện ra, nếu anh ta phát hiện mình đang trong tình trạng nguy hiểm tột cùng mà không cách nào thoát khỏi, chỉ đành chờ chết, khả năng rất cao là sẽ quyết định lên đỉnh một phát cuối cùng cho đã… Klein oán thầm, nghe thấy giọng nói không còn chút sức sống nào của dược sĩ béo:
“Chuyện gì thế?”
Chưa chết là tốt rồi… Klein cẩn thận mở cửa từng chút một, hơi nghiêng người về trước, nhìn Darkwill đang đứng đối diện với chiếc hộp nhẫn để mở. Hắn điềm tĩnh hỏi:
“Mấy điểm?”
“Báo kia thây… Chuyên mục thể thao ấy…” Darkwill vẫn vô hồn như trước.
“Tôi hỏi xúc xắc.” Klein bổ sung ngắn gọn.
“Vẫn là 3 điểm…” Darkwill thoạt trả lời theo bản năng, chợt quay đầu nhảy dựng lên, “Anh tin tôi à?”
Klein không đáp, tránh khiến đối phương nhớ lại tràng cảnh Gehrman Sparrow mới bị viên xúc xắc kia lừa bịp.
Hắn quay người, bình thản nói:
“Mang viên xúc xắc ra ngoài.”
“Vâng!”
“Vâng!”
Darkwill và cú mèo Harry vui sướng, gần như đồng thanh.
Bọn họ người giơ hai tay, còn cú mèo giương hai cánh.
Đợi tới khi dược sĩ béo cực kỳ cẩn thận cầm chiếc hộp nhẫn bước ra, Klein mới chỉ vào bàn trà:
“Đặt lên đấy.”
Vừa nói, hắn vừa ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, chống hai khuỷu tay lên đùi, đổ người về trước quan sát viên xúc xắc kỳ dị kia.
Từ ngoài nhìn vào, viên xúc xắc này chẳng hề có bất cứ đặc điểm kỳ quái nào dựa trên ý nghĩa thần bí học. Điểm khác biệt duy nhất so với những viên xúc xắc khác là mặt 3 điểm cũng có màu đỏ.
Klein cẩn thận không đụng vào, chỉ hơi thẳng người lên, nhìn dược sĩ béo Darkwill ngồi ghế đối diện và cú mèo mập Harry đậu trên đỉnh lưng ghế:
“Mô tả tình hình cụ thể.”
Darkwill không còn giấu giếm gì nữa, cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Đây là một món Vật Phong Ấn trọng yếu trong nội bộ tổ chức chúng tôi. Nhiệm vụ của tôi là phải đưa nó tới tay nhân viên chỉ định ở Đảo Olavi.
Nhưng anh cũng thấy rồi đấy. Nó cực kỳ nguy hiểm, nó sẽ tự chuyển động, dù vốn dĩ không đủ không gian tương ứng!
Khi nó lăn ra 6 điểm, người dùng sẽ sở hữu đầy đủ may mắn, làm bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng thành công, giống như vừa rồi tôi đã dùng cái cớ vớ vẩn kia để đánh lừa anh.”
Đừng có nhắc lại chuyện ấy nữa… Một ngày nào đó anh sẽ phải trả giá đắt vì cái tật vạ miệng ấy đấy… Klein lắng nghe với vẻ mặt dửng dưng.
Darkwill tiếp tục:
“1 điểm nghĩa là người dùng sẽ cực kỳ xui xẻo, làm gì cũng thất bại, dù tôi có kể sạch sành sanh mọi chuyện cho anh, anh cũng chẳng tin…
2 điểm nghĩa là vận rủi ở trình độ nhẹ hơn một chút, nhưng không hiểu sao vẫn khiến tôi bị sét đánh trúng… Đúng là đếch hiểu nổi!
3 điểm và 4 điểm thuộc kiểu xui xẻo và may mắn bình thường, điều này đã được xác nhận. 5 điểm ngược lại với 2 điểm.”
Anh còn chưa xui xẻo lắm đâu, không thì vừa nãy tôi đã đánh anh một trận no đòn rồi… Klein trầm ngâm, tỉnh táo sắp xếp:
“Từ giờ trở đi, các người thay phiên nhau giám sát viên xúc xắc này. Nếu nó lăn ra từ 3 điểm trở xuống, lập tức báo cho tôi.”
“Chúng tôi á?” Darkwill nhất thời mông lung.
“Cả tôi nữa á?” Cú mèo đậu trên đỉnh lưng ghế sau anh ta cũng giương cánh phải lên.
Klein tựa vào lưng ghế sofa, gác chân phải lên, thản nhiên đáp:
“Điều này sẽ giúp duy trì năng lượng và sự tập trung chú ý.”
Nói xong, hắn hất cằm với cú mèo:
“Bắt đầu từ mi.”
“Tên tôi là Harry.” Cú mèo lầm bầm một câu.
Harry… Klein nín cười, chuyển nói với Darkwill:
“Anh đi kéo chuông báo người hầu qua đây. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chọn dịch vụ dùng bữa tại phòng.
Trước khi đến Đảo Olavi, anh phải luôn chờ trong phòng khách, không được phép đi đâu.
Dù muốn vào phòng vệ sinh cũng phải chờ đến khi 3 điểm hoặc 4 điểm.
Nếu thực sự không nhịn nổi, tôi sẽ cho anh một cái xô.”
Nghe Gehrman Sparrow sắp đặt đâu ra đấy, dược sĩ béo Darkwill bình tĩnh lại một chút, không còn hoảng loạn như ban nãy nữa.
Những điều khiến anh ta lo lắng nhất vừa rồi, một là Gehrman Sparrow bị lòng tham dụ dỗ, lựa chọn giết người cướp hàng. Hai là nhà thám hiểm đôi phần điên cuồng và lạnh lùng này sẽ bị viên xúc xắc dọa sợ, quyết định cắt đứt ủy thác, ngừng cung cấp sự bảo vệ.
Nhưng giờ, Gehrman Sparrow cũng không e ngại, thậm chí còn có vẻ khá tự tin!
Darkwill thầm thở phào, tự nhiên nghĩ:
Biểu hiện vừa rồi của hắn đúng là chuyên nghiệp thật sự…
Hơn nữa không hề sợ hãi!
Hắn có thể tránh thoát khỏi ảnh hưởng từ xúc xắc và chấp nhận lời giải thích của mình, không hổ là nhà thám hiểm mạnh mẽ có thể dễ dàng săn giết ‘Kẻ Xảo Ngôn’! Hắn nhất định là một cường giả cấp tướng quân hải tặc!
Darkwill đứng dậy, đến bên cửa kéo vang chuông phục vụ.
Ngay thời điểm anh ta quay lại ghế sofa, bên tai đột ngột vang lên tiếng thét lanh lảnh của cú mèo Harry:
“Đổi rồi! Đổi rồi!
2 điểm!”
Thình lình, Klein gồng hai chân phóng vụt khỏi ghế sofa không chút dấu hiệu, chạy ngay đến bên Darkwill.
Pằng!
Khoảnh khắc bên ngoài vừa vang lên tiếng súng, Klein đã túm chặt tay Darkwill giật người lại, vung cổ tay quăng dược sĩ mập sang một bên.
Bấy giờ, bức tường phía đối diện vị trí nguyên bản Darkwill đứng đã hiện một cái lỗ đạn.
Do thủy thủ cướp cò súng à? Hay lúc bắn các mục tiêu như chim biển lại không biết ngắm vào đâu nên đạn dội ngược lại? Dù bất cứ trường hợp nào cũng đều có xác suất cực nhỏ, vậy mà… Klein quay đầu nhìn dược sĩ béo:
“Có bị thương không?”
Darkwill nghĩ mà sợ, lắc đầu:
“Không việc gì.”
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Klein lục tục giải quyết hết tầm mười vụ tai nạn, bao gồm đèn treo trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, búa của một công nhân tu sửa bị trượt chân rơi thẳng vào đầu Darkwill, rồi dược sĩ béo bị hóc xương cá suýt chết.
Những thứ này đều không quá nghiêm trọng, song lại khiến Klein phải tập trung cao độ, không tránh khỏi mệt mỏi.
Cũng may, xúc xắc lại tự động lăn thành 4 điểm, cuối cùng cũng kết thúc một giờ tràn ngập tai họa.
Không được rồi, cứ thế này, không chừng cả mình cũng sẽ gặp chuyện bất trắc khi đang cứu anh ta… Klein đuổi vị thuyền trưởng đến xin lỗi đi, nói với Darkwill:
“Tôi sẽ ngủ khoảng nửa giờ.
Các người trông chừng viên xúc xắc, có vấn đề thì lập tức đánh thức tôi.”
Dược sĩ béo và cú mèo cùng gật đầu như gà mổ thóc.
Dựa lưng vào ghế sofa, Klein dùng suy tưởng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hy vọng nhận được lời hồi đáp từ Will Oncetine.
Khi hắn đã tỉnh táo trong mơ, trông thấy vị trí đồng bằng đen kịt hoang vu kia thì mới thầm thở phào. Hắn đi dọc theo con đường quen thuộc, đến thẳng nơi sâu thẳm trong tòa tháp nhọn màu đen.
Trên ụ đất gồ lên được bao quanh bởi vô số lá bài Tarot, những hàng chữ bạc trắng trở nên nhiều hơn và chi chít, dày đặc:
[Nó tên là Xúc Xắc Xác Suất.
Nó là Vật Phong Ấn có cấp độ cao nhất trong nội bộ Học phái Sinh Mệnh chúng tôi. Tôi tin rằng nó có thể đạt tới tiêu chuẩn cấp 0.
Cái nó điều khiển là xác suất của mọi thứ. 1 điểm sẽ phóng đại xác suất bất lợi của mục tiêu lên cực hạn. 2 điểm sẽ tăng xác suất bất lợi trên diện rộng. Điều này không mang nghĩa 2 điểm sẽ an toàn hơn 1 điểm, vì một khi xác suất đã tăng lên đủ cao, bất kỳ tai nạn nào cũng có thể xảy ra. 3 điểm là phóng đại xác suất bất lợi lên. 4 đến 6 điểm là tương phản.
Kể cả đối với tôi, người có thể thiết lập lại nó đến một trình độ nhất định, nó vẫn là một Vật Phong Ấn khá nguy hiểm. Lợi dụng nó có thể giết chết Bán Thần, đương nhiên, cũng có thể giết chết chính anh.]
Tôi hiểu mà, cuộc đọ sức giữa ngài với Xúc Xắc Xác Suất cũng giống như trận chiến đối kháng giữa đại thần Save/Load (1) và thần xúc xắc (2) vậy… Klein thầm cà khịa rồi đọc tiếp:
[Xúc Xắc Xác Suất có đặc tính sống nhất định, luôn khiến người nắm giữ bị quăng đi quật lại giữa xui xẻo và may mắn, chỉ hơi mất tập trung là có thể chết vì tai nạn. Khi nó đã thức tỉnh đến trình độ đủ cao, nó sẽ đưa người và vật xung quanh người nắm giữ vào tầm kiểm soát của mình, thao túng xác suất hành vi của họ.
Dù chưa xác nhận, nhưng tôi nghi ngờ chỉ cần cho nó đủ thời gian, nó sẽ có thể ảnh hưởng tới toàn bộ thế giới, khiến tất cả hành động của hết thảy sinh linh bị xác định bởi số điểm nó lăn ra. Đương nhiên, ngoại trừ thần linh.]
Đơn giản mà nói, chính là số hóa toàn bộ thế giới… Đ-Đây chắc chắn là phạm trù của một Vật Phong Ấn cấp 0 rồi còn gì, mức độ vô cùng nguy hiểm! Khủng khiếp quá… Klein không khỏi nhíu mày, chỉ muốn mau mau chóng chóng đọc tiếp:
[Để thực sự phong ấn Xúc Xắc Xác Suất khá phức tạp. Đơn giản mà nói thì chính là dùng Vật Phong Ấn đặc biệt để cách ly nó khỏi Linh giới, Tinh giới và thế giới hiện thực. Anh có thể thử một lần.
Haha, tôi ngả bài. Tôi đã biết từ lâu rằng anh có thể kháng cự lại tiên tri của tôi rồi. Chắc anh có thể lợi dụng điều này để phong ấn nó.
Ngoài ra còn một biện pháp nữa, nhưng chỉ có thể tạm thời giảm ảnh hưởng của nó đi thôi. Nhưng thế cũng đủ để anh thuận lợi đưa Xúc Xắc Xác Suất tới tay người có thể phong ấn nó rồi.
Biện pháp ấy là lợi dụng việc nó có đặc tính sống, dùng thủ đoạn hữu hiệu đe dọa nó. Bằng cách đó, nó sẽ ngoan ngoãn, không—an tĩnh một thời gian. Chừng 12 giờ sau nó sẽ lại tiếp tục.
Số lần đe dọa càng nhiều, ảnh hưởng nó nhận sẽ càng thấp đi. Nếu vượt quá một tuần, nó sẽ ghi hận anh, điên cuồng thao túng xác suất của anh.
Cuối cùng, cảm ơn sự trợ giúp của anh.
Người bạn chân thành của anh,
Will Oncetine.]
Không hổ là “Con Rắn Thủy Ngân”, quả nhiên phát hiện ra đặc thù của mình… Chắc ném Xúc Xắc Xác Suất lên phía trên sương xám thì sẽ phong ấn được nó nhỉ… Nhưng vấn đề ở chỗ, nó là Vật Phong Ấn cấp 0, lại còn là loại có đặc tính sống, nên sẽ ảnh hưởng tới mảnh không gian thần bí phía trên sương xám kia, đuổi mình ra ngoài, tự biến nó thành chủ nhân… Loại chuyện này chẳng thể nào bói toán ra kết quả được, chắc chắn sẽ bị nó quấy nhiễu, giống như 0-08 vậy… Klein bác bỏ ý tưởng lợi dụng sương xám.
Suy nghĩ chạy như bay, hắn bỗng nảy ra một phương án.
Klein vội vàng thoát khỏi giấc mơ, tỉnh táo trở lại, nói với dược sĩ béo Darkwill:
“Tôi có hiện pháp áp chế ảnh hưởng của nó.”
“Biện pháp gì thế?” Darkwill ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
Klein không đáp, chỉ cầm Xúc Xắc Xác Suất với mặt hướng lên là 4 điểm bước vào phòng vệ sinh.
Hắn tính làm gì vậy? Mình nhớ rằng trong vài truyền thuyết dân gian nào đó, biện pháp xử lý mấy sự vật tà dị là ném cứt… Ọe… Darkwill không dám nghĩ tiếp.
Bước vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại, Klein lập tức bố trí nghi thức tự triệu hồi chính mình. Sau đó, hắn tiến lên phía trên sương xám, lấy hộp thuốc lá sắt về.
Rồi, hắn cầm Xúc Xắc Xác Suất lên, đồng thời mở hộp thuốc lá ra——bên trong đặt Con Mắt Đen Kịt đến từ “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”.
Dưới ánh sáng lờ mờ, với khuôn mặt nhuốm bóng tối âm u và ánh nhìn kín đáo sâu sắc, Klein đưa Xúc Xắc Xác Suất lại gần con mắt quỷ dị kia. Đó chính là đặc tính phi phàm ẩn chứa ô nhiễm tinh thần từ Chúa Sáng Thế Chân Thực.
Khóe miệng hắn từ từ cong lên, lộ ra một nụ cười tình cảm. Hắn trầm giọng nói với viên xúc xắc trong tay:
“Nào, để ta mời ngươi nghe hòa nhạc.”