Ngay khi nhìn thấy người lạ xuất hiện trước mặt, quý cô Tuyệt Vọng lập tức hiện thực hóa một ngọn thương băng sắc nhọn lấp lánh, phóng thẳng về phía mục tiêu.
Cô ta muốn mượn xung lực phản lại để phá vỡ đuôi toa xe, nhảy ra giữa phố.
Đột nhiên gặp phải tình huống bất ngờ này, gặp phải kẻ thù quỷ dị toát ra địch ý kia, cô ta rất bối rối. Ngược lại, cô ta thực sự không hiểu sao lại có người có thể tìm thấy hành tung của mình nhanh tới vậy. Độ khó của chuyện này ngang với việc phá hủy một thành phố lớn, hay dịch chuyển trực tiếp từ Backlund đến Đông Balam ở đại lục Nam.
Nhưng là một Danh sách 4 “Ma Nữ Tuyệt Vọng” trưởng thành từng bước một từ “Thích Khách”, cô ta hoàn toàn hiểu rõ vào thời điểm quan trọng nhất, mình không thể bị phân tâm, cũng không thể nói nhảm. Cân nhắc lại tất cả vấn đề sau cũng không muộn.
Vì thế, cô ta chọn tấn công trực tiếp, hòng nhân cơ hội trốn thoát.
Cô ta đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh người phụ nữ với mái tóc và đôi mắt đen bị đông cứng giữa tầng tầng lớp lớp băng óng ánh do làn sương trắng ngưng tụ thành thế giới băng giá khi ngọn thương phóng tới, nhất định phải rất khó khăn mới phá vỡ được chướng ngại để dư sức đuổi theo mình.
Mà tới lúc đó, chắc chắn cô ta đã trốn khỏi con đường này, hòa lẫn vào đám đông.
Tuy nhiên, cảnh tượng cô ta mong đợi không hề diễn ra. Ngay khi mũi thương băng lấp lánh rời tay, nó lập tức biến mất giữa không trung, mất tăm mất tích.
Thiên Sứ! Ánh mắt của “Ma Nữ Tuyệt Vọng” nhíu lại, quanh cơ thể cô ta lập tức bùng lên ngọn lửa đen kịt, lan tràn toàn bộ bệnh tật ra ngoài. Cô ta muốn đốt cháy hết thảy mọi thứ xung quanh, tạo nên một cơn hỏa hoạn.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cơ thể cô ta bỗng run rẩy một cách kỳ dị, cứng ngắc tại chỗ.
Cô ta nhìn thấy bàn tay trái của mình biến mất từng centimet một, nó nhanh chóng lan rộng dần, không cách nào ngăn cản nổi.
Trong tròng mắt cô ta, đôi đồng tử tuyệt đẹp nhưng đờ đẫn của người phụ nữ đối diện sâu thẳm và đen mịt, như thể cất giấu một màn đêm thuần túy không chứa đựng chút ánh sáng nào.
“Không phải! Ng…”
Lời nói của “Ma Nữ Tuyệt Vọng” bị cắt đứt. Toàn bộ cơ thể cô ta giống như một bản phác thảo bị cục tẩy lặng lẽ xóa sạch, không hề để lại dấu vết nào.
Ánh nhìn cuối cùng của cô ta chìm ngập trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Chỗ ngồi của cô ta trống trơn, hệt như chưa từng có ai ở đó.
Người phụ nữ xinh đẹp với biểu cảm vô hồn kéo chiếc mũ trùm đầu của áo choàng cổ điển lên, khóe miệng khó mà nhận ra khẽ giật giật. Nháy mắt, cả thân thể đã biến mất không còn tăm hơi.
…
Vùng ngoại ô quận Hoàng Hậu, trên một chiếc xe ngựa công cộng không có quỹ đạo.
Trissy đội một chiếc mũ có mạng che mặt, ngồi im lặng trong góc xe.
Cô ả không có vẻ sẽ tiến thẳng ra sông Torquack chạy xuôi dòng theo đó hay đến đoạn đường sắt gần nhất để bắt một chuyến xe lửa như người khác tưởng.
Lựa chọn của cô ả là trở lại Backlund.
Chỉ có ở trong thành phố lớn có số dân hơn 5 triệu này với đủ các thế lực bí ẩn và vô số Người Phi Phàm, mới có thể giúp cô ả thoát khỏi sự truy đuổi tiếp theo của Giáo phái Ma Nữ!
Lúc này, tinh thần của Trissy căng thẳng cao độ, từng giây từng phút đề phòng lão quản gia Funkel đáng sợ kia.
Đột nhiên, đầu cô ả choáng váng.
Khi tầm mắt khôi phục trở lại, cô ả đã thấy mình rời khỏi xe ngựa công cộng một cách thần kỳ, đứng ven con đường ngập ngụa bùn lầy ở vùng ngoại ô.
Đồng tử Trissy co rụt, cảnh giác đánh giá khắp tứ phía.
Rồi, cô ả nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng cổ điện có mũ trùm đầu, nhận ra đôi mắt màu đen ẩn trong bóng tối của đối phương.
Không hiểu sao, Trissy có cảm giác như trở lại thời gian khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, yếu đuối tới nỗi hoàn toàn không có sức phản kháng.
Trán cô ả toát ra mồ hôi lạnh, trong khi chân thì run lẩy bẩy, nhưng cả người lại không cách nào động đậy nổi.
Đây chính là kẻ địch đáng sợ nhất mà mình từng đối mặt… Kể cả ma nữ có địa vị cao nhất mình từng gặp cũng không mang lại cho mình cảm giác thế này… Mình sẽ chết ở đây sao… Sau bao nhiêu lần thất bại nhưng vẫn kiên trì không từ bỏ ý định chạy trốn, cuối cùng cũng thực sự kết thúc rồi sao… Cảm giác tuyệt vọng sâu sắc và nỗi buồn thảm không thể kiểm soát lấp kín trái tim Trissy, khiến cô ả cảm thấy bản thân như bị ném thẳng vào cơn ác mộng sâu thẳm nhất.
Bỗng nhiên, một quầng sáng màu lam sẫm lóe lên trước mắt cô ả, giải trừ đi “lời nguyền” không thể cử động.
Trissy nhìn lại lần nữa, nhưng chẳng còn thấy một chút bóng dáng nào của nhân vật đáng sợ tột độ kia. Dường như tất cả mọi thứ vừa nãy chỉ là một màn ảo giác vô cùng chân thật.
Nhưng khi Trissy cúi xuống, cô ả lại kinh ngạc nhận ra chiếc nhẫn lam ngọc trên ngón út tay trái đã bị vỡ tan, mất sạch vẻ sáng chói.
Crắc. Crắc. Rắc. Những gì còn sót lại của chiếc nhẫn và viên đá quý lần lượt rơi xuống.
…
Klein chật vật lăn lộn vòng quanh những cột đá sụp đổ và ngài A đã bị thương nghiêm trọng đang chữa trị, chạy thẳng tới lối đối diện.
Về phần đặc tính phi phàm đang dần ngưng tụ do Chìa Khóa Vạn Năng để lại, hắn thậm chí chẳng buồn nhìn lấy một lần. Hắn sợ ngài A sẽ kịp thời ngăn cản mình.
Hắn hiểu rất rõ, giờ có cầm tất cả vật phẩm thần kỳ và đã chuẩn bị chu đáo, hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của một “Người Chăn Cừu”, chưa kể thực tế là trên người hắn chỉ trang bị đúng một chiếc còi đồng Azik cùng ba loại đạn phi phàm. Ngay cả diêm hắn cũng chẳng còn một que.
Dù ngài A đã bị trọng thương, Klein cũng chẳng dám mạo hiểm. Hắn từng nghe Danh sách trước của “Người Chăn Cừu”, “Giáo Chủ Tường Vi” rất giỏi sử dụng ma pháp máu thịt. Năng lực chữa trị vết thương trên cơ thể của nó cũng chẳng kém khả năng “Chuyển dời tổn thương” của hắn là bao!
Két!
Hắn kéo cánh cửa khổng lồ nặng nề ra.
Ánh sáng tự nhiên bên ngoài chiếu xuống, những tầng mây trên bầu trời nhuốm chút sắc vàng mỏng manh, mặt trời tái nhợt và ảm đạm.
Klein phóng ra ngoài, nhận thấy vị trí bản thân hiện tại đang ở trong một quả núi, bốn bề xung quanh là những ngọn núi cao chót vót, khiến cả khu vực này vô cùng kín đáo.
Bịch. Bịch. Bịch. Hắn điên cuồng chạy, thậm chí không theo đường núi mà dựa vào năng lực “Tên Hề”, nhảy trực tiếp từ trên sườn dốc xuống, thỉnh thoảng thì lăn lộn, thỉnh thoảng lại đu lên những cành cây.
Ào ào ào!
Hắn nghe thấy tiếng sông chảy rất lớn. Nó ở ngay phía trước, ngay bên dưới hắn!
Nhưng đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh mẽ thổi tới, quét về phía sau lưng hắn.
Klein quyết định trong chớp mắt. Đầu gối khuỵu xuống, hắn lăn tròn qua một góc chéo.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Nơi hắn vừa đứng thẳng ban nãy và chỗ tiến lên bị những lưỡi gió cắt xuyên thành từng khe sâu hoắm.
Ngài A đón gió rơi thẳng xuống, cơ thể y khoác chiếc áo choàng vẫn còn máu thịt nhúc nhích.
Y chỉ ngón tay, ngay tức khắc, vài khối thịt trên cơ thể bỗng bay ra, sưng tướng lên giữa không trung rồi bất ngờ nổ tung.
Ầm ầm!
Từng giọt máu và thịt vụn bay tứ tán khắp nơi, Klein chống tay xuống lộn người, tránh được hơn phân nửa trước khi trốn sau một gốc cây khổng lồ.
Gốc cây to lớn đó lập tức bị những lỗ máu khoét nát. Lấy khu vực bị ảnh hưởng làm tâm, dấu vết mục rữa lan ra khắp xung quanh.
Trong lúc chạy khi nãy, Klein đã lên đạn cho súng ngắn ổ xoay. Hắn đang định giơ tay lên bắn đúng vào con mắt của ngài A, lại nhìn thấy trong đó xuất hiện một màn đêm sâu thẳm.
Bất chợt, Klein biết rõ rằng, dù khung cảnh xung quanh hắn không hề hay đổi, nhưng hắn đã bị cưỡng ép kéo vào mộng cảnh.
Y đã giết một “Ác Mộng”, ít nhất là một “Ác Mộng”… Klein duy trì ý thức, nhìn ngài A dịch chuyển tới sát bên cạnh không theo logic, hóa thành một thảm máu dài bao phủ lấy người khác mà không thể tránh né.
Ngươi muốn dựa vào ác mộng, trực tiếp dọa cho ta sợ đến nỗi tim ngừng đập chứ gì? Một ý nghĩa lóe qua tâm trí Klein, hắn lập tức đáp trả.
Đây chính là mộng cảnh của hắn. Bản thân tỉnh táo của hắn có thể mô phỏng ra bất cứ thứ gì!
Vì thế, một vầng thái dương thuần khiết màu vàng kim chói mắt xuất hiện ngay tại chỗ. Ngọn lửa trong veo và rực cháy thiêu đốt tất thảy mọi thứ xung quanh trong nháy mắt.
Klein đã tưởng tượng ra hình ảnh lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mặt Trời Vĩnh Hằng trong lúc “Xem bói cảnh mơ”!
Gần như cùng lúc, hắn thoát khỏi mộng cảnh, nghe thấy một tiếng hừ.
Ngài A lùi lại một bước, hai dòng máu đỏ tươi chảy ra từ chóp mũi y.
Chiếc áo choàng dệt nên từ máu thịt chậm rãi chảy xuống như thể đang bị tan rã.
Tách!
Klein búng tay, đốt cháy tất cả cây cối trong phạm vi ba mươi đến bốn mươi mét.
Dưới chân hắn, những cành cây khô héo đã sớm bắt lửa, ngọn lửa thổi bùng lên bọc trọn lấy cơ thể hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp không nam tính của ngài A đột nhiên trở nên dịu dàng hơn, nữ tính hơn một chút. Trong tay y ngưng tụ nên một ngọn thương băng lạnh căm lấp lánh nhẹ bẫng, y ném nó thẳng tới cả chục mét cây cối bị đốt cháy.
Ngay khi Klein vừa nhảy ra khỏi đống lửa, đồng tử hắn đã phản chiếu hình ảnh mũi thương trong suốt.
Mũi thương kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, lấp đầy toàn bộ con ngươi hắn.
Klein quăng mình qua một bên, bên ngoài cơ thể hắn bị bao trùm một lớp sương mỏng.
Ngọn thương trong suốt lập tức dập tắt đám lửa, khiến từng lớp băng dày nhanh chóng lan ra khắp tứ phía, bao trọn Klein trong đó.
Klein vẫn đang ở giữa không trung, chợt co người thành cục, xoay nửa người lại, hướng đầu xuống.
Hắn đưa tay trái ra, nhẹ nhàng nhấn xuống lớp băng, cơ thể hắn lại lần nữa nảy lên không trung, thoát khỏi thế giới băng giá. Tuy nhiên, ngay khi tiếp xúc, phần da ở lòng bàn tay hắn lập tức đóng băng, xoẹt một cái, bị xé rách.
Lăn lộn rồi đứng lên, Klein thò tay vào túi lấy ra Bùa chú Ngủ Say tự chế.
Hắn vừa định há miệng chuẩn bị hô thần chú, bỗng nhiên cảm thấy ngứa mũi, bất ngờ hắt hơi.
Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!
Đầu hắn đau phát sốt, hắt hơi liên tục, khiến hắn không thể phản công nổi.
Mình ốm rồi sao? Mình bị lây nhiễm bệnh à? Klein vừa nhận ra, bỗng cảm thấy vô số sợi tơ khó nhìn thấy bằng mắt thường cuốn quanh mình, bọc hắn lại thành cái xác ướp theo một nghĩa nào đó.
Hắn đã từng trải nghiệm chuyện tương tự, biết rõ đây chính là năng lực phi phàm của “Ma Nữ Hoan Du”.
Trước đó, hắn muốn dựa vào bùa chú để khiến cả hai phe địch ta rơi vào giấc ngủ say, sau đó lại dùng đặc thù của bản thân để thoát khỏi khống chế của bùa chú. Nhưng giờ, ngài A cứ duy trì ở khoảng cách 20 mét.
Tuy nhiên, Klein đã không chỉ là “Tên Hề” nữa, ngón tay hắn vẫn có thể động đậy, búng một tiếng tách giòn giã.
Chỉ trong một khắc, toàn bộ “tơ nhện” xung quanh hắn nhen lửa, tựa như hóa thành một ngọn đuốc khổng lồ.
Klein vừa nhảy ra khỏi ngọn lửa đỏ thẫm, lại bắt đầu hắt xì, kèm theo đó là một tràng ho khan dữ dội. Điều này tự động ngăn cản hắn sử dụng rất nhiều năng lực phi phàm.
Đúng lúc ấy, khuôn mặt nữ tính mang vẻ dịu dàng của ngài A biến mất, thêm vào mấy phần uy nghiêm, cao ngạo.
Y đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lại. Klein chợt có dự cảm nếu hắn chạy đi ngay bây giờ, sẽ chỉ có thể chạy thành vòng tròn.
Ngài A khoác áo choàng màu máu lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Một cuốn sách cổ xưa trong suốt và hư ảo xuất hiện ngay phía trước y.
Theo sau là một âm thanh mờ mịt, cao xa vang lên:
“Ta đi tới, ta nhìn thấy, ta ghi chép.”
Hắt xì! Khụ! Khụ!
Klein muốn trốn tránh nhưng bất lực. Giờ này, khắc này, hắn đã được trải nghiệm – theo cách chưa từng có trước đây – thế nào là sức mạnh của một “Người Chăn Cừu”. Thật không hổ được xưng là Người Phi Phàm dưới cấp Bán Thần toàn diện nhất, hoàn mỹ nhất, mạnh mẽ nhất! Dù hắn không kịp chuẩn bị gì, cũng không thể sử dụng rất nhiều vật phẩm thần kỳ, nhưng bị áp chế tới mức này và không hề có khả năng chống trả cũng đủ chứng minh rất nhiều vấn đề.