“1, 2, 3, 4, 5… Trông có khoảng mười hai đôi cánh… Dựa vào những miêu tả trong điển tịch của các đại Giáo hội, đây là thiên sứ cấp cao nhất…” Filth cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh trong mảnh vụn ký ức khi nửa tỉnh nửa mơ, vừa cảm thấy khiếp sợ, vừa cảm thấy cũng không quá kinh hãi, như thể đụng phải một sự kiện vốn cho là đương nhiên sẽ gây chấn động, nhưng lại chưa từng trực tiếp đối mặt.
Ngài ‘Kẻ Khờ’ có Thiên Sứ phụng dưỡng cũng chẳng lấy gì làm lạ. Từ thực tế tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ và anh ‘Người Treo Ngược’ thỉnh thoảng vô tình dùng nhân xưng “Thần” để ám chỉ, cũng đã rõ ràng. Hay sự thật Thần có khả năng ngăn chặn ảnh hưởng của tiếng thì thầm từ trăng tròn, thì mình cũng đoán ra được… Nhưng mình chỉ thỉnh cầu ngăn trở Lawrence xem bói thôi, mà Thần lại thực sự phái một thiên sứ đến phù hộ mình? Thế này không phải xa xỉ quá rồi sao? Hay đối với Thần, đây chỉ là thao tác thông thường?
Ừ, còn một vấn đề nữa. Tại sao lông vũ của thiên sứ lại màu đen? Đây là biểu thị cho sa đọa, hay chết chóc? Thân phận thực sự của ngài ‘Kẻ Khờ’ rốt cuộc là gì? Là tồn tại vĩ đại nào? Có phải “Tử Thần” đã vẫn lạc tại niên đại Thương Bạch trong truyền thuyết? Thần muốn nương nhờ tụ hội Tarot, tự thân phục sinh? Filth hít một hơi thật sâu, hoàn toàn gỡ bỏ mối lo bị người đàn ông Lawrence kia xem bói xong sẽ nhận ra cô có vấn đề.
Nhận ra mình đã gia nhập Hội Tarot, cô chỉ biết cười khổ, thì thầm:
“Chỉ có thể làm như lời đại đế Russel thôi, bước từng bước một…”
Sau khi đã nghĩ kỹ, Filth khiêm tốn cảm tạ ngài ‘Kẻ Khờ’ lần nữa, rồi dựa vào trình tự nghi thức bình thường, dập tắt ba ngọn nến, xử lý các vật phẩm bày trên tế đàn.
…
Phía trên sương xám, Klein tạm thời quẳng sự tình gia tộc Abraham ra sau đầu.
Căn cứ theo kế hoạch ban đầu, hắn cụ thể hóa giấy bút, viết câu bói:
“Tình hình hiện tại của Daisy.”
Đặt bút máy xuống, Klein đặt vở ghi từ vựng của Daisy lên mảnh giấy ghi câu bói, cầm chúng trên tay trái.
Rồi hắn tựa vào lưng ghế, tiến vào trạng thái minh tưởng, liên tục tụng niệm “Tình hình hiện tại của Daisy”.
Sau bảy lần, Klein ngủ thiếp đi, trước mắt hắn lần lượt hiện lên màu đen kịt pha lẫn đỏ rực, màu xám xịt bao trùm tất cả.
Từng hình ảnh bắt đầu lóe lên, một số liền mạch, chút lại xuất hiện khoảng trống, thậm chí có đoạn còn chẳng ăn nhập gì với nhau.
Klein trông thấy cô con gái nhỏ của nữ giúp việc giặt là Liv, một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đang kiên trì ủi phẳng từng bộ quần áo. Cô bé bị một người đàn ông mặc áo khoác dày và đội mũ lưỡi trai xám đen dùng khăn bịt chặt miệng, cưỡng chế lôi vào một lối rẽ trong ngõ nhỏ.
Một tên khác cũng ăn mặc tương tự, túm chặt hai chân cô bé nhấc lên, nhanh chóng đưa đi mất.
Chúng hướng đến chiếc xe ngựa đang đỗ ngoài ngõ nhỏ.
Toàn bộ quá trình mất chưa đầy hai phút. Khi chị gái Daisy, Freja quay lại tìm, chiếc xe ngựa đã mất hút.
…
Bên trong buồng xe, Daisy bị một con dao găm sắc lạnh dí vào mặt, bên tai văng vẳng tiếng chửi đe dọa tục tĩu bẩn thỉu.
…
Xe ngựa đi vào trong tòa dinh thự xa hoa của Capim.
…
Daisy bị nhốt trong một căn phòng tối tăm chật hẹp, từ ngoài thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc, tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng chửi rủa của phụ nữ.
…
Daisy tỉnh lại, thét tiếng kêu cứu, nhưng cánh cửa vừa mở ra, cô bé đã bị đạp một phát văng đi, đau đến nỗi không dậy nổi.
Cô bé bắt đầu khóc, liên tục gọi hai tiếng “mẹ” và “Freja”.
…
Klein mở mắt, nhận ra trang giấy đang cầm trên tay trái không biết từ lúc nào đã bị bóp dúm lại thành một nắm.
Hắn đã xác nhận rằng Capim chính là kẻ chủ mưu đứng sau vụ án mất tích của rất nhiều cô gái trẻ, là trùm sò của tổ chức tội phạm.
Vấn đề ở chỗ, vụ án này không nên, cũng không có khả năng liên quan đến lực lượng phi phàm quá mạnh mẽ. Nhiều nhất cũng chỉ nên có mấy tên Danh sách 7 tham tiền tài, hoặc Danh sách 8 và 9 hỗ trợ; không để cho Klein đến gần dinh thự thông qua việc trực giác linh tính cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt.
Chẳng lẽ bản thân Capim là một Người Phi Phàm Danh sách 6, thậm chí là Danh sách 5? Nhưng Người Phi Phàm đến cấp độ này thì kiếm tiền đâu khó, đâu phải làm mấy việc vừa dơ bẩn vừa phức tạp như vậy. Trực tiếp tìm đến toàn bộ đám băng đảng thu phí bảo kê không phải đơn giản hơn sao, còn chẳng làm bẩn tay mình… Hay trong vụ buôn người này Capim còn che giấu điều gì? Klein vừa suy nghĩ, vừa mượn lực lượng phía trên sương xám để khôi phục lại nguyên trạng cuốn vở từ vựng của Daisy.
Sau vài giây im lặng, hắn lại cụ thể hóa một tấm giấy da dê khác, viết câu bói:
“Cứu Daisy là chuyện nguy hiểm.”
Cẩn thận đọc lại hai lần, Klein gỡ con lắc linh tính trên cổ tay trái xuống, để mặt đá quý lơ lửng trên mặt giấy, gần như đụng vào những con chữ.
Bỏ thêm chút thời gian bình tĩnh lại, hắn nhắm mắt, tụng niệm câu văn bói toán.
Khi âm thanh ngừng lại, Klein mới mở mắt nhìn con lắc đang treo ở cổ tay trái.
Dây treo mặt đá quý đang xoay vòng thuận chiều kim đồng hồ, tốc độ nhanh, biên độ khá lớn!
Điều này biểu thị sự khẳng định, cứu Daisy là một chuyện tương đối nguy hiểm!
Nhưng cũng không hoàn toàn tuyệt vọng, vẫn tồn tại một khả năng không nhỏ, chỉ cần có thể nắm giữ được… Klein giải đọc gợi ý từ con lắc.
Hắn dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại, tự cười giễu:
“Không phải mình đang tìm cơ hội chủ động biểu diễn sao?”
“Chính là đây!”
“Làm một “Ảo Thuật Gia”, cuối cùng vẫn là phải khiêu chiến một sự việc có độ khó cao. Nếu không đã chẳng phải “Ảo Thuật Gia” mà chỉ là “Bậc Thầy Ảo Thuật” thôi.”
“Hoàn thành một việc được xem như bất khả thi, dù kết quả đem lại chỉ là hư giả, đây mới là hình tượng của một ảo thuật gia trong lòng mình. Còn đó có đúng là một trong số các quy tắc không, thì phải chờ xác nhận…”
Klein gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn thanh đồng cổ, nhanh chóng quyết định.
Với hắn, điều khó khăn nhất trong việc cứu Daisy và đối phó với Capim, chính là hắn không hiểu rõ Capim, không biết trong dinh thự đó có bao nhiêu Người Phi Phàm, hay Danh sách của bọn chúng thuộc đường tắt nào.
Nên Klein không thể đặc biệt chuẩn bị trước được.
Mà đối với “Ảo Thuật Gia”, quy tắc đầu tiên chính là “Không biểu diễn khi chưa chuẩn bị”!
Rất nhiều buổi biểu diễn trông như ngẫu nhiên diễn ra, nhưng thực chất đều là đã có chuẩn bị nhất định. Ví dụ, thủ pháp luyện tập lâu dài, hay thành thạo việc triệt để chuyển hướng chú ý khỏi tình huống.
“Mình có nên lấy danh nghĩa quyến giả, nhờ tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ đi hỗ trợ nghe ngóng bối cảnh của Capim?” Klein nghiêm túc cân nhắc một vài giải pháp có sẵn.
Nhưng hắn nhanh chóng phủ định cái ý tưởng này.
“Không, kiểu này cũng không thu được thông tin cụ thể. Dù Capim quen biết nhiều nhân vật quyền lực giàu có, nhưng cũng chẳng phải thứ công khai. Tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ nhiều nhất là nghe ngóng được về các quý tộc, thành viên Nghị viện hay nhân viên chính phủ mà gã có quan hệ. Nhưng ngoài đó ra thì chẳng cách nào làm rõ được bên trong dinh thự gã có bao nhiêu Người Phi Phàm hay thiết kế cạm bẫy gì, số lượng ra sao…”
“Nếu lần theo đầu mối từ những quan hệ này, tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ có thể sẽ phát hiện ra nhiều chuyện sau vài tuần, nhưng thế là quá chậm, mà cứu người như cứu hỏa, chỉ trì hoãn một chút sẽ phát sinh thảm kịch.”
Klein đảo mắt qua mặt bàn đồng dài, nhìn cái góc phòng chứa đầy thứ đồ linh tinh lộn xộn, suy nghĩ dần sắp thành mạch:
“Một mặt, có thể nhờ tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ và bạn cô ấy, tiểu thư Hugh điều tra bối cảnh Capim, làm rõ hắn dính dáng đến Người Phi Phàm nào. Hai người họ có rất nhiều quan hệ nhân mạch ở quận Đông, với băng đảng, quen biết không ít người trong giới phi phàm. Mặt khác, mình cũng có thể tự ra tay, thu thập thông tin từ người hầu hay hộ vệ trong dinh thự Capim thông qua phương thức thông linh.”
Dựng xong kế hoạch, Klein không vội nhờ tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ hỗ trợ. Hắn quyết định thử trước một lần, như thế mới có thể khiến cô nhắm đến đúng sự việc mà tìm hiểu.
Trong nháy mắt, thân ảnh hắn biến mất khỏi cung điện nguy nga phía trên màn sương xám.
…
Sau bữa trưa, một người đàn ông mặc áo khoác dày, đội mũ lưỡi trai xám đen đang cẩn thận từng li rời dinh thự Capim bằng cửa sau, đi thẳng đến ngã tư đường, leo lên một chiếc xe ngựa cho thuê.
“Quận Đông.” Gã chạm vào cái bớt đỏ sậm trên má, chỉ hướng cho nài ngựa.
Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ với biểu cảm chán chường, ngắm nhìn những quý cô xinh đẹp trẻ trung đi trên phố.
“Giá mà ta có thể bắt cóc chúng…” gã suy nghĩ miên man, lộ ra vẻ tiếc nuối.
Rời xa khỏi phố Iris, gã bỗng run lẩy bẩy, hai mắt trở nên si đần.
Gã gõ gõ vách xe, nói với người đánh lái:
“Dừng, dừng lại! Tao quên mất một việc, đỗ chỗ này đi.”
Nài ngựa không dám trách gã đàn ông hung dữ, thậm chí còn không dám nói năng gì, liền ngừng xe lại bên đường, để mặc gã bước xuống.
Thanh toán 6 penny tiền phí xong, gã đàn ông đi ngược lại khoảng chục mét, tiến vào một nhà trọ giá rẻ.
Không cần chứng minh thân phận, gã trả tiền cho một phòng.
Sau khi bước vào, gã chỉ khép hờ cửa phòng, cũng không khóa lại.
Rồi, gã vô cảm ngồi xuống mép giường. Đột nhiên, một thân ảnh trong suốt mờ ảo tách ra từ cơ thể gã!
Chính là Klein ăn mặc giống một công nhân!
Hắn đã dùng phương thức chính mình triệu hoán chính mình, hóa thân thành linh thể, nhập vào thân thể của gã đàn ông, khiến hắn tìm đến địa điểm tiện cho việc thông linh!
Sau khi khiến gã mất ý thức, Klein trong trạng thái linh thể biến mất khỏi căn phòng. Không lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra, hắn bước vào với cơ thể thực.
Dùng bức tường linh tính phong tỏa nơi này, Klein nhanh chóng bố trí nghi thức thông linh, khiến mùi hương quyến rũ của sương tinh khiết Anmanda và thuốc nước Con Mắt Linh tỏa ra khắp nơi.
Chuẩn bị sẵn sàng, hắn vừa định bắt đầu thông linh thì chợt “ồ” lên, dừng hành động lại.
Klein nhận ra linh thể của gã đàn ông bất tỉnh trên giường có một hạn chế bí ẩn, không xác định. Nếu cứ cưỡng ép thông linh, thì dù tỷ lệ thành công cao, cũng sẽ kích hoạt phong ấn khiến một Người Phi Phàm nào đó phát giác ra!
Sẽ đánh cỏ động rắn!
Quả là một năng lực phi phàm kỳ quái… Rất cẩn thận, rất quỷ quyệt… Chuyện Capim dính vào không hề đơn giản chút nào… Klein thong thả tiến lên vài bước, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn liếc gã đàn ông bất tỉnh, cười khẩy:
“Tưởng thế này mà làm khó được ta?”
Hắn nhanh chóng gián đoạn nghi thức thông linh, lại tự triệu hoán chính mình, hưởng ứng chính mình.
Vài giây sau, hắn bay ra từ ngọn nến trong trạng thái linh thể, lại một lần nữa trôi nổi giữa căn phòng.
Không do dự, Klein trong trạng thái linh thể đột ngột tiếp cận rồi nhập vào gã đàn ông kia.
Gã bất ngờ xoay người ngồi dậy, mở to mắt, biểu cảm ngây dại.
Gã đứng thẳng lưng lên, bước từng bước một tới gần tế đàn trước mặt rồi nhỏ giọng tụng niệm:
“Hỡi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này.”
“Ngài là chúa thể thần bí phía trên màn sương xám.”
“Ngài là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.”