[.......]
-- Thầy Lương, thầy đã về rồi…..Thầy có tìm được thứ gì giải độc cho lão Xèng không thầy…? - Bảo vội vàng hỏi khi thấy thầy Lương quay về.
Thầy Lương đáp :
-- Ta chỉ tìm được một chút nấm lim xanh, khu rừng rộng lớn, tuy nhiên những loài cây giải được độc rắn dường như không mọc ở nơi này. Ta quay lại nghỉ ngơi một lát, xong sẽ tiếp tục đi tìm.
Bảo thẫn thờ, buổi trưa hôm đó, nhìn lão Xèng mê man, chẳng ai còn tâm trạng để mà ăn uống, mặc dù họ vừa trải qua, tính đến giờ đã là ngày thứ 2 trong rừng. Có một điều ai cũng nhìn thấy đó chính là từ mu bàn tay bị rắn cắn, giờ đây những vết thâm tím đang lan rộng ra cả những chỗ khác trên cánh tay của lão Xèng.
Sự lo lắng lại càng thể hiện rõ trên gương mặt của từng người, cả thầy Lương, người được cho là luôn bình tĩnh trước tất cả mọi việc. Cẩn thận, tỉ mỉ, theo dõi sát sao tình trạng của lão Xèng, là một người biết về y thuật, thầy Lương hiểu được rằng, lão Xèng đã sắp hết thời gian. Nếu không có phương pháp chữa trị kịp thời, cố lắm, đến sáng ngày mai, khi độc tố không còn bị kìm hãm, chất độc sẽ ngay lập tức xâm lấn vào tim, lão Xèng sẽ chết.
Cố dằn bụng chút đồ ăn, tranh thủ khi trời còn sáng, thầy Lương tiếp tục đi tìm thuốc giải độc. Nhưng rồi, kết quả vẫn không có gì khác, thầy Lương dự tính cũng không sai, thảo dược trong rừng không phải không có, nhưng những loài cây có thể dùng để chế thuốc chữa trị nọc độc của rắn thì chẳng thấy đâu cả.
Một lần nữa quay về trong sự thất vọng, Bảo cũng vậy, từ lúc thầy Lương đi, Bảo ngồi đợi với hi vọng khi trở lại, thầy Lương sẽ có tin vui nào đó. Nhưng lần này, Bảo gần như là suy sụp, gục đầu xuống, Bảo nói trong tuyệt vọng :
-- Chẳng lẽ…..chẳng lẽ thực sự hết cách rồi sao….?
Thầy Lương cũng ngồi xuống, số phận nghiệt ngã như đang trêu đùa tất cả. Chỉ sau ngày đầu tiên trong khu rừng, giờ đây họ đã phải đối mặt với việc mất đi một người bạn đồng hành.
Chợt thầy Lương nhìn vào trong hang, không thấy Thước đâu, mặc dù lúc này trời đã chập choạng tối.
Thầy Lương hỏi :
-- Mà cậu Thước đâu rồi…? Sao tôi không thấy cậu ấy…?
Bảo đáp :
-- Trước khi thầy về, anh ta nói ngồi không khó chịu nên đi ra ngoài một chút. Sau đó thì tôi không thấy anh ta nữa.
Thầy Lương giật mình, đứng dậy, thầy Lương ngó nghiêng xung quanh nhưng không thấy Thước đâu cả. Chính vì biết tâm lý của Thước vẫn chưa ổn định nên thầy Lương mới bảo Thước ở lại hang, cùng Bảo coi sóc lão Xèng. Khu rừng này đầy rẫy nguy hiểm, tuy trận pháp đã bị phá giải, nhưng không có gì đảm bảo những mối nguy hiểm khác không tồn tại.
Thầy Lương nói :
-- Sao cậu lại để cậu ta đi như vậy….? Cậu là người thông minh, cậu phải hiểu rõ những nguy hiểm chúng ta đang phải đối diện chứ….? Cậu….
Dù thầy Lương nói vậy nhưng Bảo vẫn ngồi im một chỗ, mặt mũi đờ đẫn. Việc xảy ra với lão Xèng đã khiến cho Bảo không còn để tâm đến những chuyện khác. Suy sụp, thất vọng, chán nản, mất đi ý chí…..đó là những thứ dễ dàng gϊếŧ chết con người trong hoàn cảnh này. Và Bảo đang sống trong những cảm xúc tiêu cực ấy. Giờ có trách móc Bảo thì cũng vậy mà thôi.
Thở dài, vừa về chưa được bao lâu, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thầy Lương đã định đứng lên đi tiếp để tìm Thước, chỉ có điều, trời sắp tối, trong khu rừng này, đừng nói tìm người, mà ngay cả bản thân nếu không cẩn thận cũng sẽ rơi vào tình cảnh nan giải.
Nhưng khi thầy Lương định đi thì Thước quay về, Thước lên tiếng :
-- Thầy Lương, thầy về rồi à….?
Thầy Lương quay lại, đang chạy tới từ phía sau chính là Thước, trên tay Thước là những loại quả rừng, cả nấm rừng nữa. Phần nào hiểu ra, thầy Lương chưa kịp trách, Thước đã nói :
-- Thầy xem, tôi tìm được trái cây này, còn có cả nấm nữa. Cứ mải mê đào nấm mà quên mất trời đã tối.
Bất chợt, Thước thấy thầy Lương hình như nãy giờ không hề nghe Thước nói, nhìn chăm chăm vào chỗ trái cây và nấm mà Thước đem về, thầy Lương ấp úng hỏi :
-- Cậu….cậu…..tìm thấy….nó...ở đâu…?
Thước quay lại rồi chỉ tay ra đằng sau lưng :
-- Ở phía mấy cái cây lớn chỗ kia…...Nơi đó nhiều nấm lắm, lúc sớm tôi đi loanh quanh thì nhìn thấy nơi đó thấp thoáng mấy loại cây rừng mà quả ăn được nên là……
Chưa kịp nói hết câu thì thầy Lương đã lấy từ trong vạt áo nơi Thước đựng nấm với hoa quả một cây hoa, mà nói hoa cũng không đúng cho lắm bởi cây đó hầu như toàn bộ là lá, chỉ duy nhất có một chúm nụ nơi phần đỉnh chóp.
Thầy Lương hỏi lại :
-- Không…..ta không hỏi nấm…..Thứ ta muốn hỏi là thứ này cơ….? Cây hoa này, cậu lấy được ở đâu….?
Thước nhìn cái cây trong tay thầy Lương rồi đáp :
-- À, cái này hả…? Trong lúc đào nấm, thấy nó mọc ngay bên cạnh, vướng quá nên tôi bẻ luôn…...Xong chẳng hiểu sao lại đem nó về đây, tại thấy nó cũng lạ lạ, nhìn lá xòe ra như bông hoa, mà lại không phải hoa, có cái nụ chúm chúm này ở trên đỉnh, chắc đây mới là hoa.
Thầy Lương run run giọng nói :
-- Chính...chính là nó…..Đúng là nó rồi…..Thước, cậu có còn nhớ vị trí mà cậu đã bẻ cây hoa này chứ..?
Thước trả lời luôn :
-- Tất nhiên là nhớ rồi, chỗ tôi đào nấm cũng đâu có xa nơi này mấy đâu…? Mà sao thầy cứ hỏi mãi về cái cây này vậy…? Ăn nó ngon lắm à….?
Thầy Lương phá lên cười :
-- Ha ha ha…..Ha ha ha….Đúng là ông trời vẫn chưa tuyệt hết đường sống của lão Xèng. Có được thứ này thì lão Xèng sẽ sống, chắc chắn sống….Ha ha ha….Ha ha ha.
Nghe thấy vậy, Bảo vội vã chạy đến, loạng choạng thế nào mà Bảo vấp té rồi ngã sấp ra đằng trước, nhưng như vậy cũng đâu có xá gì khi mà Bảo vừa nghe thấy rất rõ những gì thầy Lương nói.
Gượng dậy, Bảo hỏi :
-- Thầy Lương…...Thầy...vừa...vừa nói là thật….phải không…? Có cách….để cứu lão Xèng rồi phải không thầy…?
Thầy Lương nhìn Bảo, khẽ gật đầu thầy Lương trả lời :
-- Đúng vậy, nhưng trước tiên, cậu Thước phải dẫn ra đến nơi mà cậu bẻ cây hoa này đã. Nhanh lên, tranh thủ trời vẫn chưa tối hẳn, chúng ta phải đi luôn mới được.
Đặt hết trái cây với nấm xuống đất, Thước vâng dạ rồi đi trước dẫn đường, Bảo muốn đi theo nhưng cần phải có một người ở lại trông nom tình trạng của lão Xèng, để cho Bảo yên tâm mà phấn chấn trở lại, thầy Lương quả quyết :
-- Không cần phải lo lắng nữa, lão Xèng sẽ sống, ta chắc chắn như vậy…….Cậu ở lại, đợi ta và Thước quay về. Lần này ta hứa sẽ không để cậu thất vọng.
Dứt lời, thầy Lương rời đi, dù chưa biết thầy Lương sẽ dùng phương pháp gì để giải độc cho lão Xèng, nhưng trong từng lời nói, trong ánh mắt của thầy Lương đã thể hiện sự bình tĩnh vốn có, nó khiến cho người khác cảm thấy tràn đầy tin tưởng và hi vọng.
Trên đường đi, Thước hỏi :
-- Cái cây mà tôi đem về thực sự quan trọng đến vậy sao…? Mà tại sao lại phải quay lại chỗ tôi bẻ nó….?
Thầy Lương mỉm cười đáp :
-- Lần này cậu đã lập được công lớn rồi, có thể nói, mạng sống của lão Xèng là do cậu cứu…….Còn tại sao chúng ta phải quay lại nơi cây hoa này mọc, loại cây này có thể coi là thần dược trong việc giải độc, phần thân bị cậu bẻ cũng có tác dụng giải độc, nhưng thứ tinh túy nhất lại là phần củ nằm ở dưới đất cơ.
Thước hỏi tiếp :
-- Nhưng rốt cuộc, đây là loài cây gì mà thầy nói nghe có vẻ cực kỳ hữu dụng….?
Thầy Lương trả lời :
-- Đã bao giờ cậu nghe đến “ Thất Diệp Nhất Chi Hoa “ chưa…?
Thước lắc đầu, thầy Lương nói tiếp :
-- Cây hoa cậu đem về khi nãy chính là “ Thất Diệp Nhất Chi Hoa “ có nghĩa là cây “ Bảy Lá Một Hoa “. Nó còn được gọi với những cái tên khác như là “ Tảo Hưu “, “ Độc Cước Liên “. Có nó thì việc giải nọc độc trong người lão Xèng không còn là điều gì khó khăn cả.
Thước sửng sốt :
-- Thật...thật vậy sao thầy…?
Thầy Lương gật đầu :
-- Tất nhiên rồi, vì “ Thất Diệp Nhất Chi Hoa “ chính là thảo dược quan trọng, đóng vai trò chủ đạo trong phương thuốc giải độc “ Cổ Trùng “ của sư phụ ta….. Khà khà khà.