Nghe thầy Lương nói, tất cả bỗng dừng lại, vẫn chưa hiểu ý thầy Lương, Thước hỏi :
-- Có vấn đề gì vậy thầy...?
Thầy Lương đáp :
-- Ta nhớ lúc còn ở nhà bác Mừng, cậu kể lại rằng, lần đầu tiên các cậu tìm thấy vàng là ở một con suối có phải không...?
Thước gật đầu, Bảo cũng nói :
-- Đúng rồi, cả tôi cũng vậy. Số vàng tôi tìm được đúng là ở dưới lòng suối. Có phải ý ông đây chính là điểm giống nhau, tôi và Thước đều tìm thấy vàng ở chung 1 con suối...?
Thầy Lương lắc đầu :
-- Không, ta không khẳng định điều đó, mặc dù nó cũng có khả năng xảy ra. Tuy nhiên xác suất rất thấp, bởi khu rừng rộng lớn, cũng có những con suối, nhánh suối chảy khắp nơi. Nhưng đây cũng là một điểm trùng khớp, còn 1 điều nữa mà ta đang nghĩ đến.
Thước thắc mắc :
-- Là điều gì...? Thầy nói luôn đi ạ.
Thầy Lương tiếp :
-- Lúc ở nhà bác Mừng, cậu kể rằng nhóm của cậu dừng chân nghỉ mệt cạnh một con suối, cậu còn nói, trong lúc Khuông ra suối thì các cậu nghỉ mệt dưới một cái cây lớn, có đúng không...?
Thước gật đầu :
-- Dạ đúng, cái cây đó rất lớn, nhóm chúng tôi 5 người mà ngồi dựa mỗi người vào một góc vẫn thoải mái. Chính vì cây cổ thụ đó to lớn như vậy nên tôi mới thấy đặc biệt và ghi nhớ.
Quay sang nhìn Bảo, khĩ nãy trong lời kể của Bảo, Bảo cũng có nhắc đến những cây cổ thụ khác biệt hoàn toàn với bên ngoài bìa rừng sau khi Bảo mạo hiểm đi sâu vào trong khu rừng.
Bảo nuốt nước bọt :
-- Tôi....tôi cũng nhìn thấy một cây cổ thụ lớn....Chẳng lẽ...
Thầy Lương nheo mày :
-- Cậu chắc chắn chứ...?
Bảo trả lời :
-- Tôi chắc, hơn nữa tôi còn chụp lại cả ảnh mà. Đợi tôi một lát.
Dứt lời, Bảo đứng dậy, tìm trong balo, Bảo lấy ra những bức ảnh do chính tay mình chụp..
Bảo nói :
-- Đây là ảnh do chính tay tôi chụp, để phục vụ cho việc vẽ bản đồ địa hình nên khi đến những nơi khác biệt tôi chụp ảnh để lưu lại.
Bảo lựa rồi đưa ra bức ảnh chụp cây cổ thụ anh vừa nhắc đến, quả thực đó là một cái cây rất lớn, nó hoàn toàn khác với những cây còn lại. Thước cầm tấm ảnh nhìn thật kỹ, thầy Lương hỏi Thước :
-- Đây có phải nơi mà cậu cùng các bạn đã dừng lại nghỉ ngơi không..?
Thước lắc đầu :
-- Không phải, cái cây tuy cũng lớn, nhưng không phải cái cây tôi thấy. Hơn nữa địa hình nơi đây cũng bằng phẳng hơn, chỗ mà tôi dừng chân khá gồ ghề, có những hòn đá tảng nằm rải rác xung quanh thân cây. Tuy không phải, nhưng dường như nhìn rất là quen, mà trong rừng nhìn đâu cũng giống nhau thì phải.
Thầy Lương nhìn vào bức ảnh một hồi, hình ảnh không được rõ nét do khi chụp bị thiếu ánh sáng, nhưng những đặc điểm cần chú ý đã được thầy Lương luận ra, thầy Lương lẩm bẩm :
-- Cây cổ thụ, con suối và tìm thấy vàng.......Không tự nhiên những thứ này lại tập trung tại một chỗ. Chẳng lẽ đó lại là.....?
Nhìn Thước, thầy Lương hỏi :
-- Lúc nghỉ ở cây cổ thụ đó, các cậu có dùng gì đến lửa không...?
Thước trả lời luôn :
-- Có, còn ít củ rừng với rau rừng, khi dừng lại nghỉ chân, chúng tôi có nhóm lửa rồi nướng ăn dằn bụng trước khi đi tiếp.
Tiếp tục nhìn Bảo, thầy Lương hỏi câu tương tự, Bảo cũng trả lời :
-- Tôi cũng dùng lửa, nhưng không phải nấu nướng gì cả, tại lúc đến được chỗ cái cây ấy, tôi bị thương ở bắp chân, vết thương không sâu nhưng do đi lại nên chảy khá nhiều máu. Lúc ấy cũng không tìm được lá cầm máu nên tôi bắt buộc phải ngồi tại gốc cây và dùng lửa hơ nóng con dao đi rừng để cầm máu tạm thời trước khi xé áo băng bó lại.
Lão Xèng xác nhận điều này, lão nói :
-- Cũng chính vì vết thương đó nên hôm sau cậu mới mắc phải cơn sốt rừng, không ngờ cậu lại liều lĩnh đến như vậy.
Thầy Lương khẽ mỉm cười, có vẻ như thầy đã phát hiện ra được điều gì đó.
Thầy Lương gật gù :
-- Ra là vậy, tuy hai nơi mà hai cậu đến không giống nhau, nhưng nó lại được sắp xếp dựa trên " Ngũ Hành ".
Lão Xèng hỏi :
-- " Ngũ Hành " là gì...?
Thầy Lương khẽ cười rồi từ tốn giải thích :
-- Trong triết học cổ Trung Hoa, tất cả vạn vật đều được trời sinh ra và chuyển hóa qua 5 trạng thái gọi là " Ngũ Hành ". Trong đó " Ngũ " là chỉ 5 loại vật chất bao gồm : Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ. Còn " Hành " là chỉ mối liên hệ của 5 loại vật chất đó. Kim ( Kim Loại ) - Mộc ( Gỗ ) - Thủy ( Nước ) - Hỏa ( Lửa ) - Thổ ( Đất ). Có " Ngũ Hành Tương Sinh ", " Ngũ Hành Tương Khắc " , " Ngũ Hành Chuyển Hóa ". Đây chính là điểm trùng hợp ta đang suy luận qua lời kể của cả hai cậu.
Bảo nói :
-- Ý...ý của ông là...?
Thầy Lương tiếp tục :
-- Đúng, ý của ta chính là nơi hai người đặt chân đến có sự sắp đặt liên quan đến ngũ hành. Đầu tiên phải nhắc đến chính là cây cổ thụ đại diện cho Mộc, tiếp theo con suối đại diện cho Thủy, nữa là vàng các cậu tìm được đại diện cho Kim, tiếp nữa khi các cậu dùng lửa chính là đại diện cho Hỏa, còn Thổ ta không cần giải thích chắc ai cũng hiểu. Tất cả những điều đó đã khẳng định vị trí mà 2 cậu dừng chân là tập hợp đầy đủ các yếu tố của Ngũ Hành. Không phải tự nhiên các cậu lại nhìn thấy vàng đâu, chỉ khi có thêm lửa ( Hỏa ), đầy đủ 5 loại vật chất, khi đó vàng mới xuất hiện. Điều này cũng giải thích cho việc tại sao có những kẻ chỉ mới vào rừng đã nhặt được vàng, còn có những kẻ cả đời không thể thấy dù chỉ là bụi vàng.
Thước hỏi :
-- Nhưng tại sao lại phải sắp đặt ngũ hành ở những chỗ đó...?
Thầy Lương trả lời :
-- Tại sao thì ta chưa rõ, nhưng vạn vật đều bắt nguồn từ ngũ hành. Thế cho nên việc có người sắp đặt các yếu tố ngũ hành trong rừng đương nhiên phải có mục đích. Có thể là một dạng trận pháp, cũng có thể là một cách nhử mồi, dùng vàng để câu người.
Thước lẩm bẩm :
-- Nếu dùng vàng để dụ người thì chẳng phải chỉ cần bỏ vàng ở đó là xong, cần gì phải rắc rối như vậy...?
Bảo nói :
-- Muốn làm như anh nói thì cần phải có rất nhiều vàng, hơn nữa cái gì tìm được quá dễ dàng sẽ khiến con người ta trở nên dễ dãi. Nhưng sẽ ra sao nếu như trong số hàng trăm người đi tìm vàng, chỉ có 1 người tìm được. Lúc đó sự cạnh tranh là vô cùng lớn, chính vì không phải ai cũng tìm thấy vàng, tuy nhiên vàng được tìm thấy lại là sự thật.......
Lão Xèng nói thêm vào lời của Bảo :
-- .......và như vậy, sẽ lôi kéo được rất nhiều kẻ mang lòng tham đi tìm kiếm vàng.
Thầy Lương thở dài :
-- Chính là thế, cho dù đó có liên quan đến trận pháp hay đơn giản chỉ là mồi nhử thì kẻ sắp đặt những thứ này đang muốn che đậy một âm mưu đáng sợ. Chẳng ai tự nhiên bày trận pháp trong rừng, và cũng không phải tự nhiên vàng khiến cho con người ta mờ mắt, sẵn sàng vong mạng đi tìm kiếm. Thước, cậu còn nhớ ta từng nói gì về tên mo Chốc ấy chứ...?
Thước ấp úng trả lời :
-- Lão...lão ta là một loại thầy mo độc địa, đáng ghê tởm.
Thầy Lương nói :
-- Đúng vậy, nhưng giờ thì ta còn biết thêm, ngoài độc địa, ghê tởm ra....Lão ta thực sự đáng sợ. Cậu nói đúng, hắn chính là một con quỷ.......