Đúng như dự đoán của lão Xèng, cái chết của Ba Phổ và Ma Đốc đã gây ra sự xáo trộn không nhỏ.
Đứng tại khu vực giam cầm đám thầy Lương lúc trước, nhìn cửa cũi mở toang, bên trong không còn ai cả, xác người nằm rải rác khắp nơi nhưng cũng không có cái xác nào của những kẻ mới bị bắt cách đấy không lâu.
Lung Ta siết chặt đôi bàn tay lại, hắn gầm gừ những tiếng đầy giận dữ. Ngay bên cạnh, Lạt Đa quỳ hai chân xuống đất, hắn run run cầm cái đầu của Ma Đốc, nhìn thẳng vào hai tròng mắt vẫn đang mở trừng trừng, Lạt Đa rùng mình, đưa tay lên vuốt mắt cho Ma Đốc, Lạt Đa lẩm bẩm đọc những câu gì đó như một lời cầu siêu cho kẻ đồng môn.
Lung Ta tiến lại, khẽ lật xác Ba Phổ, nằm trên vũng máu Ba Phổ cũng đã chết từ bao giờ. Bốn tên hộ vệ của mo Chốc đều đi theo lão từ khi chỉ là những đứa trẻ nhỏ xíu. Sau khi rời khỏi Tây Tạng, bị truy đuổi ở Trung Quốc, chúng cùng mo Chốc đến đây và rồi kể từ lúc đó, chưa 1 lần chúng tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thế cho nên, những vũ khí gϊếŧ chết Ma Đốc và Ba Phổ đối với Lạt Đa và Lung Ta mà nói, đều là những thứ chúng không thể hiểu được. Chúng chẳng biết súng đạn là gì, nhìn người của mình bị gϊếŧ chết, Lung Ta còn không hiểu, thứ gì đã gây ra vết thương nhưng lại không để lại dấu tích.
Lạt Đa nói :
-- Chúng ta đã quá coi thường lũ người này. Lẽ ra phải gϊếŧ chết chúng ngay khi có cơ hội…..Có nằm mơ ta cũng không nghĩ Ma Đốc và Ba Phổ đều bị gϊếŧ chết cùng một lúc. Trong số bốn người chúng ta, Ma Đốc là kẻ 1 có thể địch lại 10, vậy mà giờ đây cũng chỉ còn lại cái đầu bị chặt đứt lìa.
Lung Ta nuốt nước bọt, lời của Lạt Đa cũng chính là điều khiến Lung Ta có chút run sợ. Bất chợt, Lung Ta nhớ lại lúc còn nhỏ, hình như cũng đã có lần hắn được chứng kiến một đám người tóc vàng bị bắt giữ, khi đó đám người tóc vàng ấy cũng đem theo bên mình những thứ kỳ lạ, một loại thương ( súng trường gắn lưỡi lê ) mà Lung Ta chưa thấy bao giờ. Trong lúc chống đối, một tên tóc vàng đã dùng cây thương đó phát ra một tiếng nổ lớn, sau tiếng nổ ấy, một người dân trong làng đã gục xuống rồi chết ngay lập tức. Vết thương cũng giống với vết thương trên người Ba Phổ lúc này.
Lung Ta lẩm bẩm :
-- Có lẽ nào chính là thứ ấy…..?
Lạt Đa hỏi lại :
-- Là thứ gì…?
Lung Ta đáp :
-- Ta không rõ, nhưng trong ký ức của ta thì ngày đó, chủ nhân có nói đó là một loại vũ khí được gọi là “ Con Quỷ Khạc Lửa “. Đã quá lâu rồi, nếu như trong tay bọn khốn ấy có thứ này, đừng nói 1 Ma Đốc, có là 10 Ma Đốc cũng phải chết mà thôi. Không ổn rồi, phải báo lại với chủ nhân ngay, nghi lễ sắp được diễn ra, không thể để bọn chúng phá hỏng tất cả mọi chuyện được.
Lạt Đa tiếp :
-- Còn chuyện cái chết của Ma Đốc và Ba Phổ, theo ta nghĩ, trong lúc này không nên đánh động lung lạc những kẻ khác. Cũng may lúc vào đây ta có dự cảm không lành nên bắt đám nô dịch tất cả chờ bên ngoài. Tìm chủ nhân để báo cáo sau đó sẽ tính tiếp.
Lung Ta nói :
-- Có điều, vào ngày trăng tròn, chủ nhân rất hiếm khi rời khỏi hang động. Muốn gặp được chủ nhân không phải chuyện dễ dàng. Trước đây chủ nhân luôn giao tiếp với chúng ta qua những mệnh lệnh tâm linh. Xảy ra chuyện thế này, chẳng lẽ ngài ấy không biết, tại sao cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa nhận được chỉ thị nào khác. Lũ khốn kiếp, chắc chắn chúng biết khả năng của chủ nhân vào ngày trăng tròn sẽ bị suy giảm nên mới cố tình đến vào lúc này để phá đám. Bây giờ phải làm sao đây…? Chủ nhân, nếu ngài nghe thấy, hãy nói cho chúng tôi mệnh lệnh của ngài.
Lung Ta vừa dứt lời thì trong đầu hắn xuất hiện một giọng nói khò khè với một hơi thở gấp gáp :
“ Lung Ta, Lạt Đa…..Mọi chuyện đang...dần mất...kiểm soát….Đám chuột đó….khó bắt...hơn...ta nghĩ…...Cái chết...của Ma Đốc...Ba Phổ….ta...đã biết…..Nhưng...các...ngươi...hãy tạm...thời bỏ...qua….chuyện...đó…..Khục….khục….khục…..Chỉ còn...một...chút….thời...gian...nữa thôi…...Quỷ Hồn sẽ nhập xác…..và….Quỷ Vương….sẽ….xuất thế…...Tâm nguyện, mong muốn….mấy trăm...năm qua...của “ Cổ Đạo “ chúng...ta sắp…..thành...toàn….Các...ngươi….cần...phải...tập hợp...đám dân làng….tới….Tế Đàn…..Thực hiện...nghi lễ….tạo ra cây cầu vong linh…..cuối cùng….mở nắp chiếc lọ….giải thoát cho “ Quỷ Hồn “.....để ngài trở lại…..nhập vào bản thể mang “ Quỷ Ấn “.
“ Mọi chuyện…cấp...bách…..Không….thể đợi...đến nửa đêm…..Hãy….làm….ngay…”
“ A MA NA KHA “
Cả Lung Ta và Lạt Đa lập tức quỳ xuống rồi cùng hô vang :
“ A MA NA KHA “
“ A MA NA KHA “
“ A MA NA KHA “
Chưa kịp hỏi thêm điều gì thì tiếng nói vang lên trong đầu Lung Ta biến mất, nhìn Lạt Đa, cả hai người bọn chúng đều hiểu cần phải thực hiện ngay những lời mà mo Chốc yêu cầu.
Lạt Đa nói :
-- Có chuyện gì đang xảy ra với chủ nhân vậy…...Nghe giọng nói hình như chủ nhân không được ổn cho lắm.
Lung Ta đáp :
-- Trong suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên ta thấy chủ nhân như vậy. Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân là tối thượng, hơn nữa, những người như chúng ta, việc trùng hưng “ Cổ Đạo “ là chuyện quan trọng nhất. Chủ nhân cũng đã nói như vậy, ngươi cũng nghe rõ rồi đấy. Bỏ qua đám chuột nhắt kia đi, điều chúng ta cần làm ngay lúc này đó là tập hợp đám dân làng, chuẩn bị tiến hành nghi lễ. Cho người đi thông báo đến tất cả bọn chúng. Tất cả phải có mặt tại khu vực Tế Đàn, buổi lễ sẽ diễn ra sớm hơn so với dự định.
[.......]
Bên dưới hang động bí mật, đứa bé gái ( con của Bảo ) đã được mo Chốc đặt lên trên khối “ Huyết Long Thạch “. Đứa bé vẫn nhắm mắt khum tay ngủ ngon lành, vết bớt màu đen càng lúc càng hiện rõ ra hình mặt quỷ, có một làn khói mờ màu đen xạm đang tỏa ra từ cái bớt bao quanh lấy người đứa bé.
Mo Chốc đang thực hiện nốt công việc của mình, có vẻ như lão đã hao tổn quá nhiều sức lực cho nghi lễ cuối cùng. Lẽ ra lão không phải chịu nhiều tổn hại đến vậy nếu như thầy Lương cùng những người đi cùng thầy xuất hiện. Sự có mặt của thầy Lương ngay từ lúc đặt chân vào khu rừng đã khiến cho tất cả mọi sắp xếp của mo Chốc bị đảo lộn. Ngày trăng tròn vốn dĩ sức mạnh của lão thầy mo đã bị suy giảm, thêm vào đó thầy Lương liên tiếp phá được những trận pháp, thậm chí bằng một cách nào đó vượt qua cả kết giới mà lão tạo ra để xâm nhập vào ngôi làng. Không chỉ vậy, cả một đời gian manh, xảo quyệt, chỉ vừa đây thôi, mo Chốc mới nhận ra mình đã bị tên hậu bối ấy qua mặt một cách đầy căm giận. Với một nửa cuốn “ Cổ Độc Kỳ Thư “ trong khoảnh khắc, thầy Lương đã khiến mo Chốc tha mạng cho tất cả, để rồi bây giờ, những gì thầy Lương và những người bạn đồng hành của mình làm đang khiến mo Chốc rơi vào hoàn cảnh nơm nớp lo sợ khi mà lão Xèng khiến cho cả ngôi làng phải rung động, khiến cho những tay chân thân cận nhất của mo Chốc phải chết.
Không thể trì hoãn được nữa, bắt buộc mo Chốc phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình trước nửa đêm. Bởi lão sợ, lão sợ rằng càng chậm trễ, lão càng không biết thầy Lương sẽ làm được gì tiếp theo.
“ Tong...Tong….Tong “
Từ trên vách đá, những giọt máu đang rỉ ra rồi chảy xuống ba cái bát vàng, chúng nhỏ giọt từ từ, chậm rãi. Đó là những giọt máu đang rỉ xuống từ ba chiếc quan tài gỗ được treo lơ lửng trên hang động. Những giọt máu như đang được lọc trước khi nhỏ xuống ba cái bát vàng.
Khẽ đưa mũi xuống ngửi chút máu trong bát, mo Chốc nói đầy mãn nguyện :
-- Máu...của...các ngươi...sẽ….là….thức….ăn….mà….ngài...nếm...đầu...tiên...khi….xuất...thế…...Hương….vị…..thật...tuyệt...vời…..He he he…..He he he.
[......]
Ánh đuốc sáng rực bao quanh những ngôi nhà dân trong ngôi làng, kèm theo đó là những tiếng quát tháo :
-- Thầy mo có lệnh, toàn bộ dân làng tập trung đến Tế Đàn để chuẩn bị diễn ra nghi lễ. Ai chậm trễ sẽ bị thần linh trừng phạt. Nhanh chân lên.
Mệnh lệnh của mo Chốc bao năm qua đối với dân làng chính là lời của thần linh. Ai cũng hiểu, trái lệnh là chống lại thần linh, là chống lại dân làng, hình phạt sẽ rất khủng khϊếp. Vậy nên, chỉ nghe thông báo, nhất loạt dân làng sương mù đều lập tức đi tới nơi được gọi là Tế Đàn để chuẩn bị nghi lễ “ Tế Thần “.
Với bộ dạng cải trang, lão Xèng và Thước tất nhiên cũng nghe thấy thông báo này.
Thước nói :
-- Không phải chứ, theo dự tính thì còn gần 2 tiếng nữa mới đến nửa đêm. Sao chúng lại tập hợp dân làng sớm như vậy…?
Lão Xèng đáp :
-- Suỵt, nói nhỏ thôi…..Có vẻ như cái chết của hai tên hộ vệ đã khiến lão thầy mo gấp rút thực hiện nghi lễ. Không còn thời gian đâu, chúng ta cũng phải nhanh chân lên. Mạng sống của tất cả những người dân ở đây đều phụ thuộc vào ta và cậu.
Thước ấp úng :
-- Liệu sẽ….thành công chứ…?
Lão Xèng trả lời :
-- Chắc chắn sẽ thành công, tôi tin là như vậy……?