[........]
5h sáng, khu rừng vẫn còn phủ hơi sương mờ mịt, dưới ánh lửa, Thước thất thần, khuôn mặt đầy lo lắng, từ nãy đến giờ, Thước đã hỏi thầy Lương câu này đến lần thứ ba :
-- Thầy ơi, cậu ấy sao rồi...? Cậu ấy sẽ sống chứ...?
Bảo đáp :
-- Thước, bình tĩnh lại đã....Đừng làm mọi chuyện rối lên, thầy Lương đang rất tập trung, cố gắng hết sức mình, chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi.
Bên trong lều, sau khi dùng thuốc trị thương cầm máu cho Khuông, thầy Lương đang tỏ ra bất an, mồ hôi đổ ra đầm đìa, sự tập trung đến mức cao độ trong từng cây kim châm cứu vào từng huyệt đạo. Nhưng có vẻ như, lần này, sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát.
" Khục...Khục "
Khuông vẫn mê man bất tỉnh, nhưng đôi lúc lại thổ huyết, chứng kiến cảnh tượng đó thì làm sao Thước có thể bình tĩnh như lời Bảo nói được.
Lão Xèng hỏi :
-- Cậu ta liệu có......?
Thầy Lương trả lời :
-- Mặc dù ngay khi cậu ta bất tỉnh, tôi đã cho cậu ấy uống thuốc được bào chế từ cây sâm bảy lá, giờ đây cũng đã châm cứu vào một số huyệt đạo để phong bế độc trùng......Nhưng....nhưng xem ra, mọi thứ đã quá muộn, không còn tác dụng.
Thước ngồi thụp xuống, nắm lấy cổ tay thầy Lương, Thước cầu khẩn :
-- Thầy vẫn còn cách khác phải không....? Hay là để tôi đi tìm lá " Vạn Niên Thanh ", sau đó thầy sẽ lại giã lấy nước rồi cho cậu ấy uống.......Đúng rồi, ngải độc trùng phải có loại cây đó mới được......Để tôi....đi.....
Thầy Lương chạm vào tay Thước rồi buồn bã đáp :
-- " Vạn Niên Thanh " đúng là phương thuốc ta đã dùng khi giải ngải cho cậu, nhưng nếu so với " Thất Diệp Nhất Chi Hoa " thì " Vạn Niên Thanh " không đáng là gì cả. Hãy nhìn cơ thể của Khuông....Trên người cậu ta không có cái kén trùng nào cả, đó là vì con trùng đã làm tổ trong quả tim của cậu ấy trong suốt khoảng thời gian từ khi các cậu bị bắt đến làng sương mù. Khuông và những người khác không may mắn như cậu, cậu được linh hồn của Sương che chở, chính vong linh của cô gái ấy trong hơn 1 năm trời ngăn cản, không cho trùng độc xâm phạm đến trái tim của cậu, trùng vẫn sống trong cơ thể cậu nhưng chỉ có thể đóng kén ở phía sau lưng. Lúc ở nhà bác Mừng ta đã có nói, chỉ cần chậm trễ một chút nữa thôi, ta cũng không thể cứu cậu một khi trùng độc phá kén tấn công vào phần tim của cậu. Khuông chính là đang phải chịu đựng những tổn thương, đau đớn như thế. Nói một cách khác, sau khi không còn giá trị lợi dụng, Khuông sẽ chết ngay lập tức. Đã quá muộn để ta có thể làm điều gì đó. Thuốc từ sâm bảy lá khi nãy ta cho Khuông uống, cùng lắm cũng chỉ kéo dài sự sống của cậu ấy lâu hơn một chút mà thôi.......Nhưng, đó cũng là một sự tra tấn đối với Khuông.
" Khục....Khục "
Thầy Lương vừa dứt lời, Khuông lại tiếp tục thổ huyết, lần này Khuông đã dần mở mắt tỉnh lại. Không còn vẻ điên dại, hung hăng như ban nãy, đôi mắt có phần ngây dại, sắc đỏ trong tròng mắt đã biến mất. Dù vậy, lão Xèng vẫn rất cẩn trọng đề phòng Khuông sẽ làm điều gì nguy hiểm.
Thầy Lương nhìn lão Xèng khẽ lắc đầu, bởi lúc này đây, thầy Lương biết, cơ thể của Khuông đã đến giới hạn cuối cùng. Thước thấy người bạn thân của mình đang mở mắt nhìn xung quanh thì vội ngồi sát lại, nhìn Khuông, Thước vừa khóc vừa nói :
-- Khuông....là tôi đây......Thước đây......Cậu nhận ra tôi chứ....?
Những tưởng Khuông đã mất hết ý thức, hay những gì trong quá khứ, nhưng không, run run bàn tay đưa lên, Khuông mấp máy môi :
-- Thước....đúng....đúng...là cậu...rồi.....Cậu....vẫn....còn...sống.
Thước cố gượng cười :
-- Tôi...đến đây để cứu cậu......Tôi sẽ cứu được cậu.....Hức...hức...hức.
Khuông nhìn tất cả mọi người, có lẽ mặc dù bị kiểm soát tâm trí nhưng Khuông vẫn còn những ký ức vụn vặt khi giao tranh với lão Xèng, với Bảo, và cả ý định gϊếŧ chết thầy Lương, thế nên giờ đây, ánh mắt Khuông đượm buồn, Khuông chỉ còn biết mỉm cười thay cho lời xin lỗi.
Khuông nói với Thước :
-- Không...cậu phải....rời khỏi chỗ này ngay....Đừng....tìm....đến ngôi...làng đó....Khục....khục.....Lão...ta....là..một...con quỷ....Mọi...người...hãy...trốn...đi.....Bởi....qua....ngày..mai...Khục....khục..
Càng cố gắng nói, Khuông lại càng thổ huyết nhiều hơn, Thước cố ngăn Khuông lại nhưng Khuông lắc đầu......Khuông đang cố dùng chút sức tàn của mình để nói với tất cả mọi người những gì mà mình biết, Khuông tiếp :
-- Tôi..biết...tôi không...thể qua khỏi....Tôi rất...xin lỗi...vì đã...cố gϊếŧ...mọi người....Lão....ta....ở...trong đầu...tôi......Đêm...trăng...tròn.....Quỷ....hồn....Tất...cả...sẽ phải...chết.....Mọi người....chạy...trốn...khỏi....đây...mau đi..
Bất giác, thầy Lương giật mình, toàn thân thầy Lương cảm thấy lạnh toát khi Khuông vừa nhắc đến " Đêm Trăng Tròn " và " Quỷ Hồn ".
Thước nắm chặt bàn tay Khuông, nhìn bạn mình sắp chết, giờ đây, mọi hi vọng của Thước như tan biến, không chỉ 1 lần, mà đây đã là lần thứ 2, Thước phải tận mắt chứng kiến những người bạn của mình cứ thế chết dần.
Thước nức nở :
-- Tôi...xin lỗi......Cuối cùng thì tôi....cũng không cứu được ai cả....
Khuông mỉm cười, máu trong miệng vẫn không ngừng chảy ra, Khuông đáp :
-- Cậu...không có...lỗi gì cả.....Người..phải nói...câu đó....là...tôi....Chính...tôi...đã đưa...bạn...bè...của mình...vào...chỗ chết.....Tôi....chết cũng...đáng lắm....Tôi...chỉ hận....không...thể...trả...thù...được.....cho ai....Hi vọng...xuống...dưới....kia...A Bường cùng mọi....người....sẽ....chấp...nhận....lời...xin..lỗi của...tôi.....Khục....khục.
Bảo bỗng lùi người lại, chỉ tay vào Khuông, Bảo ấp úng :
-- Có...có....cái...gì đó...đang chuyển động...bên trong ngực của cậu ta.
" Lùng...bùng...Lùng...bùng "
Bảo nói không sai, vùng ngực trái của Khuông từ bên trong đang có thứ gì đó ngọ nguậy, nó khiến da thịt của Khuông nổi hẳn lên trông thấy. Thầy Lương và Thước đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, trùng độc sắp phá kén chui ra ngoài.
" Ọc....Ọc "
Khuông càng lúc càng thổ huyết nhiều hơn.
-- Ư.....A......A.......A......Đau.........đau......quá...
Cố gắng đưa tay nắm lấy tay của Thước, Khuông nghiến răng nói :
-- Thước.....cậu....giúp....tôi...một...chuyện...cuối...cùng....được....chứ....?
Thước nấc lên rồi gật đầu :
-- Hức....cậu nói đi....Chuyện gì tôi cũng sẽ làm.
Khuông tiếp :
-- Gϊếŧ....tôi....đi......Hãy....giải....thoát...cho...tôi......Tôi.....xin....cậu..
Bảo và lão Xèng sững sờ trước yêu cầu cuối cùng của Khuông, lời khẩn cầu đó khiến cho Thước bàng hoàng, toàn thân Thước run lên cầm cập. Thầy Lương cúi mặt rồi khẽ lắc đầu, điều mà thầy Lương nói ban nãy đã xảy ra. Cho Khuông uống thuốc từ củ sâm bảy lá chỉ có thể kéo dài sự sống của Khuông thêm lâu hơn, nhưng trong trường hợp này, khi mà trùng độc đã đóng tổ trong tim, việc kéo dài mạng sống vô tình lại trở thành một sự tra tấn về thể xác. Bởi những cơn đau khi trùng độc phá kén, ăn lục phủ ngũ tạng sẽ càng khủng khϊếp hơn bao giờ hết, sự đau đớn đó đúng như lời mo Chốc nói : " Ngươi sẽ ước rằng mình được chết sớm hơn ".
Lúc này đây, Khuông đang cầu cứu một sự giải thoát, đó chính là gϊếŧ chết Khuông, kết thúc nỗi đau thống khổ này.
Thước đưa tay lên nói với lão Xèng :
-- Đưa dao cho tôi...
Lão Xèng nuốt nước bọt, lão không nghĩ Thước sẽ làm như vậy, nhưng Thước khẽ quay lại nhìn lão Xèng, trong ánh mắt của Thước, sự đau khổ đang hiện lên rõ rệt. Cùng với đó là sự kiên quyết, Thước đã phải đấu tranh tư tưởng cực lớn khi chấp nhận thỉnh cầu của Khuông.
Rút con dao găm sắc lẹm, nhọn hoắt giắt bên hông đưa cho Thước, lão Xèng run giọng :
-- Cậu....định...làm...thế thật...sao...?
Thước đáp :
-- Mọi người ra ngoài đi......Tôi muốn một mình làm chuyện này.
Cố gắng kìm nén, nhưng những giọt nước mắt không biết nói dối vẫn rơi xuống không ngừng, quá đau đớn, vì muốn cứu bạn, hi vọng bạn vẫn còn sống nên Thước liều mình quay lại đi tìm " Làng Sương Mù ". Vậy mà giờ đây, khi tìm thấy Khuông, cả hai lại phải đối diện với một hoàn cảnh không thể khắc nghiệt hơn, oan trái hơn, đau đớn hơn........Người này phải gϊếŧ người kia.
Khuông nhìn Thước mỉm cười, nước mắt Khuông cũng chảy thành dòng, cảm nhận được con trùng đang dần xé từng mảng thịt từ bên trong cơ thể, Khuông nói :
-- Giúp...tôi....kết....thúc...tất...cả những....chuyện này.......Làm...đi......Cảm....ơn....cậu.....Bạn....của.....tôi....
Kề con dao vào chính giữa phần tim của Khuông, nơi con trùng đang chuyển động. Một tay che mắt Khuông, tay còn lại Thước dùng lực đâm một nhát dao xuyên qua quả tim của người bạn thân.
" Phập "
Run run bàn tay, Thước bỏ tay ra để nhìn mặt bạn mình lần cuối. Khuông đã chết, nhưng khuôn miệng Khuông vẫn đang mỉm cười, vẻ mặt thanh thản, không còn đau đớn........Khuông đã được giải thoát khỏi cuộc sống đầy ải như địa ngục trong suốt quãng thời gian dài vừa qua.
Nhưng đó là người đã chết, còn người sống ở lại, nỗi đau của Thước tiếp tục bị kéo dài ra. Thước gục đầu xuống bên cạnh xác của Khuông, Thước gào lên trong cùng cực :
-- Mo Chốc......Tao sẽ.....gϊếŧ mày....
Ngày hôm đó, Thước mặc đúng bộ quần áo mà ông Mừng mua tặng cho mình trước khi Thước cùng thầy Lương rời khỏi quán ăn. Đó cũng là bộ quần áo mà lão Xèng trong giấc mơ đã nhìn thấy Thước mặc khi " gϊếŧ người ".
Mọi thứ xảy ra gần như trùng khớp với những gì lão Xèng mơ thấy trong giấc mơ hỗn loạn......Chỉ khác một điều, người Thước gϊếŧ lại chính là người bạn thân mà Thước đang mạo hiểm mạng sống để đi tìm.
Một cái chết để giải thoát..........