- Chiến thần tối thượng, đây mới thực sự là dũng sĩ!
Nhìn xuống dưới chân thành, một gã Barbarian và hai gã cao thủ Ajax đồng quy vu tận, trên tường thành trú quân cũng như các quan quân thành Song Kỳ đều sinh ra cảm khái kính nể, trong lòng nhiệt huyết dâng trào, nhưng lại cảm thấy đáng tiếc, mười lăm Chiến Sĩ như vậy lại chết dưới chiến thuật biển người của đối phương, kỳ thực nếu như sử dụng thỏa đáng, những Chiến Sĩ này còn có thể phát huy ra tác dụng lớn hơn nữa.
Tôn Phi nhưng lại không bởi vì cái chết của mười lăm tên Dã Nhân mà tâm tình phát sinh biến hóa gì.
Hắn lần thứ hai lấy ra “Sa Mạc Chi Ưng”, kéo dây cung, không ngừng bắn tên ra.
Dưới thành, một gã Võ Sĩ Ajax trực tiếp bị tên bắn ra như đóng đinh trên mặt đất.
Những Võ Sĩ này đều là quân tinh nhuệ Thiên Sát của Ajax. Bọn họ tuy rằng hỗn tạp trong nhóm binh lính bình thường, nhưng dưới sự cảm ứng của Tôn Phi, bọn họ lại không cách nào che giấu được, từng người như đuốc sáng trong đêm tối, đều bị Tôn Phi một mũi tên bắn chết, thoáng chốc đã có ba bốn mươi cao thủ đối phương bị đóng đinh dưới tường thành, ái tướng Cara của Jan Vertonghen là kẻ đầu tiên chết dưới tên của Tôn Phi, sau đó cảm thấy uy hiếp tử vong, đại quân tinh nhuệ của Ajax được xưng là toàn cao thủ đều phải lui về phía sau…
Hiện tại Tôn Phi cũng coi như là đã qua kinh lịch, hơn nữa cũng đã nắm chắc một vài phương diện, thế nhưng về phương diện trên chiến trường cũng không thật sự nắm chắc, so với các quan quân cũng còn chênh lệch rất lớn. Vì vậy, Tôn Phi đem quyền khống chế cục diện giao cho quan quân Song Kỳ thành, chính mình chỉ là tọa trấn ở cửa Tây, một bên chém giết cao thủ của đối phương, một bên tùy thời ra tay trợ giúp binh lính phe mình khi họ rơi vào nguy hiểm.
Lúc này quan quân và ba mươi Thánh Đấu Sĩ cũng đã tham gia vào cuộc chiến trên thành, xuất quân ra khỏi thành đánh địch chiến đấu ác liệt với quân địch.
Mà đối với tử vong của mười lăm Dã Nhân, dường như Tôn Phi cũng không quá để ý.
Bởi vì những Dã Nhân này tử vong trong thế giới hiện tại không có nghĩa là bọn họ thật sự tiêu vong, chỉ cần nguyện ý, Tôn Phi vẫn có thể triệu hoán bọn họ từ thế giới hắc ám tiếp tục tham gia trận đấu, Tôn Phi có thể tùy thời làm cho bọn họ sống lại. Đương nhiên, loại “sống lại” này cũng không phải là không có hạn chế, âm thanh thần bí lạnh lùng trong đầu kia thông báo với Tôn Phi, mỗi ngày chỉ có nhiều nhất ba lần triệu hoán Dã Nhân.
Chỉ cần Tôn Phi nguyện ý, hiện tại hắn có thể triệu hồi mười lăm tên Dã Nhân như cũ. Ngày hôm nay hắn vẫn còn hai lần triệu hoán.
Bất quá, Tôn Phi cũng không làm như vậy. Bởi vì Quốc Vương Bệ Hạ loáng thoáng nắm giữ được một ít phương pháp triệu hoán mười lăm Dã Nhân thích hợp hơn, hắn phát hiện tựa hồ mình có thể qua ý niệm ra lệnh cho những Dã Nhân này, để cho bọn họ hướng vào mục tiêu do chính mình chỉ định mà trùng kích, nói như vậy, tác dụng của những Dã Nhân này có thể đề thăng đến trình độ cực đại.
Hắn tự đánh giá xem làm sao mới có thể phát huy đến mức tận cùng tác dụng của mười lăm tên Barbarian, mà không phải chỉ đơn giản đánh chém giống như bây giờ, như vậy chỉ đưa đến kết quả tử vong.
…
Cửa Bắc Song Kỳ thành.
Bởi vì đại quân Ajax chủ công hai cửa Đông, Tây, bởi vậy áp lực nơi này giảm đi rất nhiều, hai phe cách tường thành bắn cung tiễn, năm sáu cái thang công thành cũng không tạo ra uy hiếp gì quá lớn.
Ở cửa Bắc, ngay lâu chính giữa tường thành, mười mấy kẻ mặc khôi giáp hoa lệ và áo choàng quý tộc tụ cùng một chỗ như đang thương lượng cái gì.
- Cái tên quan chỉ huy là kẻ tâm ngoan thủ lạt, rõ ràng muốn coi chúng ta như kẻ địch, đây nên làm thế nào cho phải?
- Hừ, một cái tên Quốc Vương nho nhỏ, khi đắc thế cũng dám trèo đầu cưỡi cổ chúng ta tùy ý làm bậy, lẽ nào đến khi hắn nhậm chức ở điện Kỵ Sĩ thì chẳng phải hắn muốn làm gì thì làm sao?
- Kỵ Sĩ điện? Hắc hắc, Kỵ Sĩ điện có thập đại Tài Quyết kỵ sĩ, trong đó năm người thảm bại trong tay Hương Ba Vương, trưởng đại kỵ sĩ Akinfeev nghe đâu nhìn Hương Ba Vương với cặp mắt khác xưa, Kỵ Sĩ điện lẽ nào lại trọng dụng hắn?
- Chính là, Đế quốc quân bộ nếu đã bổ nhiệm hắn làm đệ nhất quan chỉ huy chiến đấu với quân Ajax, chuyện này cũng đã nói rõ vấn đề!
- Ý của ngươi là…Lẽ nào Đế quốc muốn động thủ với chúng ta? Không thể nào?
Tất cả lũ quý tộc ngày thường trên mặt là vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, nay từng gương mặt hoảng sợ, mồm năm miệng mười đưa ra nghị luận, nhưng cũng không cho ra được kết luận gì, trước đó bọn họ có thể muốn làm gì thì làm ở thành Song Kỳ này, trời cao Hoàng Đế xa, coi như các đại lão Đế quốc cũng không cần quản bọn họ. Nhưng hiện tại, những ngày tháng tiêu dao tự tại sắp kết thúc, Hương Ba Vương Alexander, vị này tuổi trẻ mà hết sức tàn nhẫn, tựa như một tòa núi lớn trong lòng các quý tộc, chỉ cần suy nghĩ một chút về việc ngày hôm nay, ai cũng hết hồn.
- Câm miệng hết cho ta!
Có lẽ bị làm cho tâm phiền ý loạn, tên mập ngồi ngồi giữa bàn vỗ vỗ bàn mấy cái nặng nề, rống giận một tiếng. Nhất thời, toàn bộ gian phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, tất cả quý tộc lớn nhỏ đều thành thật mà ngậm miệng lại, toàn bộ nhìn về phía tên mập này.
Đó là một tên gia hỏa rất béo, khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, ngồi ở một chiếc ghế lớn giống như một tòa núi thịt, khôi giáp đặc chế cũng bị hắn làm cho phình ra, mỡ ở cằm và mặt rũ xuống, như con chó Béo bị che mất cả cổ, ngay cả mắt mà miệng cũng như muốn bị mỡ bao phủ hết.
Cái tên mập mạp này tên là Tác La Da Phu, thành chủ Song Kỳ thành.
Trước khi Tôn Phi đến, hắn là kẻ có thực quyền khống chế ở Song Kỳ thành, coi như là thổ địa nơi này.
Thế nhưng hiện tại? Tất cả đều thay đổi.
Tác La Da Phu bị các quý tộc khác nói liên tục khiến cho đầu hắn như muốn nổ tung, sở dĩ hắn vỗ bàn muốn ngưng cuộc bàn luận bởi vì tranh luận cũng không cho ra được bất kỳ kết luận nào, càng nói lại càng hoang mang.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp khốn cảnh như vậy!
Sau hai lần thăm dò, Tác La Da Phu đã cảm nhận được nguy cơ tiềm tàng, đó là một loại sát cơ không hề che dấu chút nào, hắn cảm thấy mình như một con sơn dương đang lặng lẽ tránh dã thú, chỉ cần đi sai một bước, tùy thời đều có thể bị dã thú nghiền nát.
Loại nguy hiểm này, đã bao lâu rồi mình chưa có cảm thụ qua?
Gặp phải Hương Ba Vương Alexander không phân rõ kẻ địch phải trái, Tác La Da Phu cảm thấy thật sự làm hắn phải lao lực quá độ.
Đại lục Azeroth kẻ mạnh là vua, luận thế lực, Hương Ba Vương hiện tại cũng là thế tập quý tộc Đế quốc nhị đẳng, lại danh chính ngôn thuận là đệ nhất chỉ huy chiến khu, luận thực lực, Alexander có thể xuất nhập doanh trại vạn quân của quân địch như thong dong đi trên đất bằng, càng là cho hắn đã từng là Nhị Tinh cấp tiểu Võ sĩ theo không kịp.
So thế lực và thực lực đều kém đối thủ, Tác La Da Phu phát hiện những gì trước kia mình từng dựa vào giờ đây toàn bộ mất đi hiệu quả.
Giống như là chó hoang ven đường và đồ tể, bất luận là giãy dụa thế nào đều vô lực, chỉ có thể cầu khẩn đối thủ thương hại, hoặc là chấp nhận để đồ tể cầm dao đâm vào chính mình.
Thế nhưng, muốn thật sự buông tha tất cả, Tác La Da Phu lại không thể cam lòng. - Tạm thời trước cứ phục tùng mệnh lệnh của Hương Ba Vương, nếu như chọc điên hắn, hậu quả không thể tưởng tượng được, chỉ có thể trước chiều theo ý hắn, sau chờ thời cơ…Hắc hắc, tất cả mọi việc đều có thể xảy ra.
Tác La Da Phu chậm rãi sửa soạn lại rồi gằn từng chữ:
- Các vị có thể được đến địa vị ngày hôm nay, không phải dựa vào quát tháo đấu nhau mà có được, chúng ta hiện tại cần chính là kiên trì, ta tin tưởng, cơ hội nhất định sẽ đến.
Địa vị của Tác La Da Phu ở thành Song Kỳ khá cao. Đương nhiên, loại uy phong này đều dựa vào tâm ngoan thủ lạt mà đạt được, vì vậy sau khi hắn đưa ra quyết định, mấy quý tộc trong gian phòng cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa.
- Thành chủ đại nhân, Carol, Adam và hơn mười người nữa, không vâng theo mệnh lệnh của Alexander mang quân đến đây, có cần ta phái người đi nhắc nhở bọn họ…
Bên phải Tác La Da Phu có một vị trung niên quý tộc hơn bốn mươi tuổi, nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng hỏi.
- Không cần để ý tới bọn họ, để Hương Ba Vương đi thu thập bọn họ.
Hai gã thị vệ bên ng Tác La Da Phu run rẩy nhìn hắn đứng lên, âm hiểm cười nói:
- Mấy người kia không biết sống chết mà đi theo lão già kia, luôn luôn đối nghịch với ta, vừa lúc mượn tay Hương Ba Vương diệt trừ bọn họ, lão già hồ đồ kia, xem có bão vệ được chân rết của mình hay không…
Đúng lúc này, bên ngoài phòng trà đột nhiên vang lên từng đợt sóng hoan hô.
- Quân Ajax lui binh!!
- Ha ha, kẻ địch bị chúng ta làm cho sợ bỏ chạy rồi!
- Mau cút đi, tạp chủng, mau trở về bú sữa mẹ đi thôi!
Binh lính sống sót sau cuộc chiến hoan hô vang dội, tiếng chém giết dần biến mất, kèn lệnh vang lên một hồi kịch liệt, chém giết tạm thời kết thúc.
- Hả? Quân Ajax lui binh? Theo ta đi xem!
Tác La Da Phu bước đi như quả bóng đàn hồi lăn tròn thật sự rất buồn cười, thế nhưng các quý tộc theo sau không ai dám phát ra tiếng cười nào, cẩn thận từng li từng tí đi theo sau hắn, trốn trên tường thành quân sự nhìn ra ngoài thành, quả nhiên trên đất là đầy xác của quân Ajax, đại quân đang thối lui như thủy triều rút…
- Rốt cục cũng lui…
Hầu như mọi người đều thở phào như trút được gánh nặng, mặc dù vừa trốn ở nơi kiên cố lại có thị vệ bảo hộ, thế nhưng bọn họ vẫn có cảm giác lo sợ, cuối cùng cũng được an tâm đôi chút.
Oanh!!
Tác La Da Phu rút bên hông ra một thanh bảo kiếm, đem thi thể người Ajax trước mặt chém thành hai đoạn, lại đem máu trên kiếm chà chà vào khôi giáp của mình, tiếp theo dứt khoát đẩy hộ vệ bên người mình ra, lại xé nát một ít chỗ trên chiến giáp, còn cố ý lưu lại vài đạo đao kiếm trên người, suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, lại nghiến răng nghiến lợi chém một kiếm vào tay và đùi mình, lúc này mới yên tâm gật đầu.