Hô Hô!
Mồm há ra thật lớn, thở một hơi thật dài.
Đến tận bây giờ Tôn Phi mới cảm thấy vết thương trên người mình.
Mặc dù “toàn diện khôi phục dược tề” có tác dụng nghịch thiên trong việc chữa thương, thế nhưng vết thương của Tôn Phi thật sự quá mức nghiêm trọng, bộ ngực bị một kiếm xuyên từ đằng trước ra sau lưng, phổi bị băm nát, phần eo xém chút nữa là chặt đứt đôi, thậm chí có thể lờ mờ thấy cả ruột lòi ra ngoài, Tôn Phi dùng tay phải mới nhét được ruột vào bụng bởi vì cánh tay trái của hắn vốn đã hoàn toàn mất cảm giác. Tràng diện máu tanh vô cùng, một vài người nhát gan nhắm hai mắt lại, không đành lòng và cũng không dám nhìn nữa.
Thế giới hiện thực không phải số liệu hóa như Diablo, cho nên việc chữa thương cần phải trải qua một thời gian, lại thêm kẻ đả thương Tôn Phi là cao thủ Nguyệt giai, trong vết thương lưu lại dư ba đấu khí của tam đại cường giả khiến cho “toàn diện khôi phục dược tề” phải khó khăn lắm mới trục xuất được đấu khí, từ từ khôi phục thương thế.
Đau đớn kịch liệt khiến Tôn Phi ngã ngồi dưới đất, cả người mồ hôi đầm đìa, ướt sũng như vừa vớt từ trong nước ra.
Quốc Vương Bệ Hạ thoạt nhìn vô cùng chật vật. Thế nhưng mấy nghìn người chung quanh không hề có bất cứ ai cảm thấy thân hình đang ngã ngồi trên mặt đất kia có vẻ gì chật vật.
Nói thật, trước khi được thấy trận chiến vừa rồi, chưa từng có người nào nghĩ tới, trận chiến của cường giả Nguyệt giai lại diễn ra một cách đầy dã man, mãnh liệt đến vậy. Càng không có nghĩ qua, phương thức liều mạng hệt như lưu manh đầu đường xó chợ lại có thể thực sự đáng ngã những cường giả Nguyệt giai cao cao tại thượng!
Không có đấu khí dâng trào đầy khí phách!
Không có ma pháp thần kỳ biến ảo vô lường!
Càng không có một kích sát nhân, kiếm không lưu huyết, phong thái tiêu sái!
Thế nhưng không biết vì lí do gì, mỗi người đều cảm thấy chỉ có trận chiến như thế này mới có thể phóng thích ngọn lửa phẫn nộ trong lòng mình.
Khi thấy Hương Ba Vương dùng phương thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất đánh bại ba kẻ đê tiện đã mưu sát Krasic Vũ Thánh đại nhân, kể cả binh sĩ tầm thường cũng nhịn không được mà cất tiếng gào thét, phóng thích sự phẫn nộ trong lòng!
Tiếng bước chân truyền đến, bốn mươi đệ tử Vũ Thánh lại gần, thanh niên mày kiếm mắt sáng bước ra khỏi hàng, đặt tay lên vai Tôn Phi.
Ánh sáng màu xanh lóe lên. Lực lượng kinh khủng bộc phát không hề giữ lại chút nào, người chung quanh đồng loạt lui về phía sau.
Không đến vài phút, trên trán tên thanh niên đã vã cả mồ hôi hột. Đây là kết quả do việc toàn lực thôi động đấu khí trong thời gian ngắn.
Tôn Phi được bao phủ trong luồng sáng màu xanh, thân thể hắn phát sinh biến hóa kỳ diệu, vết thương ở ngực phải, phần eo và vai đang nhanh chóng hồi phục, mắt thường có thể thấy được thịt liên tục sinh ra, như là có một cánh tay vô hình thần kỳ đang may vá vết thương lại. Không đến năm phút, toàn bộ đấu khí còn sót lại trong vết thương đã bị khu trục, dưới tác dụng của “toàn diện khôi phục dược tề” và đấu khí màu xanh, ba vết thương rốt cuộc hoàn toàn khép lại, chỉ để lại ba đường sẹo còn đỏ tươi.
- Đa tạ ngươi.
Tôn Phi phủi bụi bặm trên thân, đứng lên cảm tạ thanh niên trẻ tuổi mà đã có tu vi khoảng bát Tinh cấp.
- Alexander bệ hạ khác khí, chúng ta phải cảm tạ ngài mới đúng.
Những đệ tử Vũ Thánh sơn còn lại kích động đi tới, bốn mươi người cùng quỳ gối trước mặt Tôn Phi, đồng thanh phát lời thề:
- Alexander bệ hạ, ngài không tiếc trọng thương để báo thù cho Krasic lão sư, chúng ta dùng vinh quang của Krasic đại nhân xin thề, vĩnh viễn theo bên cạnh Alexander bệ hạ. Từ nay về sau, ý nguyện của ngài là sứ mệnh của chúng ta, vinh quang của ngài là sinh mệnh của chúng ta, mũi kiếm của ngài là nơi chúng ta hướng đến, thổ địa dưới chân ngài là gia viên chúng ta phải thủ hộ! Thề chết bảo vệ bệ hạ, thề chết thuần phục bệ hạ!
Bốn mươi cao thủ đấu khí cùng phát lời thề, mang theo một cỗ khí thế khó có thể hình dung, mang theo sự kích động vô hạn vang vọng khắp bầu trời đế đô!
Thanh âm giống như sấm động, giống như chớp giật! Tôn Phi ngẩn ngơ.
Báo thù cho Krasic hoàn toàn xuất phát từ bản tâm Tôn Phi, từ thời khắc ông ấy hóa thánh tro bụi, Tôn Phi đã thề nhất định khiến cho địch nhân trả nợ máu, thật không ngờ đánh bậy đánh bạ mà lại làm cho bốn mươi cao thủ Vũ Thánh sơn hoàn toàn quy thuận.
Từ bốn mươi ánh mắt kiên định này, Tôn Phi có thể nhận thấy, lúc trước họ bằng lòng đi theo hắn là bởi vì Krasic ra lệnh, còn bây giờ chính là hoàn toàn trăm phần trăm thần phục hắn.
Bàn tay giơ lên không trung.
Véo!
Kiếm ngân vang, đấu binh Thiên Kiếm đang cắm trên mặt đất tự động bay đến tay Tôn Phi.
Dưới sự quan sát của vài nghìn người, mũi kiếm của đấu binh Thiên Kiếm lần lượt đặt lên vai của bốn mươi cao thủ, thần sắc Tôn Phi rất trang nghiêm, từ từ đi qua tất cả mọi người, lặp đi lặp lại một câu nói tổng cộng bốn mươi lần.
- Bản Vương Alexander tiếp thu sự thuần phục của ngươi, nguyện cho lực lượng và vinh quang của ta vĩnh viễn tồn tại cùng ngươi!
...
Xa xa.
Ma Nữ Paris không biết nghe tin từ lúc nào đã chạy tới, trên người nàng mặc một bộ váy trắng thuần khiết, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn hoàn mỹ khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải điên cuồng, bàn tay non mềm của Ma Nữ cầm một đóa hoa hồng đầy gai nhọn. Vào thời khắc này, ánh mắt của nàng có chút mê ly.
Ở bên cạnh Paris, tân trưởng quan sở trị an đế đô “Hồng Hồ Tử” Granero nghiêm túc nói:
- Alexander đủ đông đủ cánh rồi, sở hữu lực lượng của Vũ Thánh sơn, xem như hắn đã hoàn toàn siêu thoát sự ràng buộc của đế quốc, chỉ sợ cả Domingos điện hạ và “quân thần” điện hạ cũng chẳng thể nào áp chế hắn, nhân vật như vậy xuất hiện ở Zenit thật không biết là đế quốc may mắn hay bất hạnh!
- Vì sao cứ phải khống chế người khác chứ?
Trên gương mặt anh tuấn của nhị hoàng tử Domingos lộ ra nụ cười rạng rỡ:
- Làm bằng hữu chẳng phải là rất tốt sao? Ba người trong vòng vây của binh sĩ sở trị an lặng lẽ tới, sau đó lại nhanh chóng âm thầm rời khỏi.
...
Trong số những người chăm chú quan sát còn cả có nữ tướng Frankie ngụy trang thành thị dân phổ thông.
Trông thấy gã Zenit trẻ tuổi kia dùng tốc độ nhanh như tia chớp làm người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối để đánh tan ba người Huntelaar, thiếu nữ xưa nay luôn kiên cường trấn định, thời khắc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nàng dự cảm đúng.
Vị Quốc Vương của một nước phụ thuộc Zenit quả thực là ma quỷ, dưới cơn phẫn nộ của hắn, tam đại cường giả Nguyệt giai ở trước mặt hắn quả thực không chịu nổi một kích. Chẳng ai ngờ được hắn sẽ dùng phương thức đồng quy ư tận, chỉ trong chớp mắt đã kết thúc chiến đấu, hoàn toàn không để cho đối thủ có thời gian phản ứng. Mặc dù bị thương không nhẹ, thế nhưng với kinh nghiệm và sức chiến đấu còn lại thì đám Costacurta vốn vẫn còn khả năng chống cự, chỉ có điều hắn đã không cho bọn họ cơ hội chống cự.
- Làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?
Frankie cắn môi đến rướm máu, trái tim đập loạn xạ.
Vị tướng quân chưa bao giờ cong lưng trên chiến trường hiện giờ đã gục ngã dưới nắm đấm của đối phương, nhìn phụ thân ngay cả hít thở cũng khó khăn và biểu tình thống khổ trên mặt, lòng của thiếu nữ quả thực như bị đao cắt, nước mắt nàng ràn rụa, muốn liều lĩnh xông ra, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn giữ được một tia lý trí mà không đi nạp mạng.
Nếu như lúc này xông ra, không những không cứu được phụ thân mà ngay cả bản thân mình cũng sẽ lọt vào tay kẻ địch.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới cứu được phụ thân khỏi tay tên ác ma này?
Frankie hiểu được, lúc nãy phụ thân đột nhiên muốn ăn mật và cá Trấp Tuyết rõ ràng chỉ là lấy cớ để đẩy mình đi, miễn cho tất cả cùng bị bắt.
Phụ thân nhất định là cảm ứng được cái gì cho nên mới làm như vậy. Tình hình khi đó hiển nhiên cực kỳ nguy cấp, ba người muốn chạy trốn là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Tại thời khắc then chốt, vị tướng quân luôn luôn coi trọng quốc gia hơn sinh mệnh bản thân rốt cục đã ích kỷ một lần. Vì tình thân, Costacurta không hề cảnh báo Huntelaar và Amauri về nguy hiểm sắp tới mà lại dùng phương thức kín đáo giúp con gái mình tránh được tai nạn.
Chỉ cần tam đại cường giả Nguyệt giai bị bắt, người Zenit tất nhiên sẽ bỏ đi việc lục soát.
Đến lúc đó, Frankie có thể thuận lợi rời khỏi lãnh thổ Zenit, an toàn quay về Eindhoven.
Bởi vì không có ai biết, trong số những người tham gia vây giết Zenit Vũ Thánh vẫn còn sót lại một tên hộ vệ, ai cũng cho rằng tam đại cường giả Nguyệt giai chính là các đầu sỏ cuối cùng, toàn bộ những kẻ khác đáng lẽ đều đã chết trên Vũ Thánh sơn.
...
Trong sân dịch quán đã bị san bằng.
Huntelaar, Amauri và Costacurta rất nhanh bị hoàng gia cấm vệ đeo lên hình cụ, xích sắt to bằng ngón tay cái xuyên qua bả vai bọn họ, kể cả cường giả Nguyệt giai cũng không thể nhúc nhích khi bị trói cứng như vậy.
Đại cục đã định, trưởng công chúa dưới sự bảo vệ của đông đảo hộ vệ, ngồi xe ngựa ma pháp đi vào sân.
- Alexander, tuy rằng nghe có hơi mạo phạm, thế nhưng ta vẫn phải nói ra. Ngươi tạm thời không thể giết ba người này, cần phải giao cho quân bộ đến xử lý, trên người bọn họ có rất nhiều tin tức đế quốc cần phải biết rằng, có liên quan đến thắng bại chiến tranh sau này.
Trưởng công chúa chậm rãi nói, trên mặt nàng rõ ràng lộ ra vẻ áy náy.
- Quân bộ?
Tôn Phi uể oải cười cười.