Dù nằm ở nơi biên cương hẻo lánh lạnh lẽo ghê người, nhưng trên thực tế Hương Ba Thành không hề nheog nàn giống như rất nhiều người tưởng tượng. Thậm chí hoàn toàn tương phản, núi non trùng điệp rừng cây xanh mướt, lại có sông Zuli vờn quanh, có núi có sông, Hương Ba Thành tuyệt đối có thể coi là một nơi sơn linh thủy tú.
Lúc xế chiều, trên tường thành.
Một đội binh lính tay cầm trường thương hiên ngang tuần tra, thảo nguyên đối diện con sông xa xa giống như đã cảm nhận được sự thê lương cuối mùa thu, hoa cỏ ngày xưa xanh tươi giờ đã chuyển sang hơi khô vàng, từ xa nhìn lại, một bức thảm màu hoàng kim nhàn nhạt phủ lên thiên địa, gió thổi hết đợt này đến đợt khác, gò núi thấp nhấp nhô như sóng biển, cảnh sắc xinh đẹp đến cực điểm.
Đột nhiên…
Đông đông đông đông!
Một tiếng trống tiết tấu kì dị mang âm hưởng xa xưa như có như không, tràn ngập sát khí hào hùng đột nhiên đánh vỡ sư bình yên của thiên địa, từ chỗ sâu trong thảo nguyên nhẹ nhàng đung đưa truyền ra.
- Ngừng!
Đội trưởng Michelle Barak đi mãi xa đằng trước sắc mặt căng thẳng, vung tay lên, đội ngũ binh lính tuần tra ngừng lại.
Barak nín thở ngưng thần, vãnh tai cẩn thận lắng nghe tiếng trống như có như không này, dần dần sắc mặt thay đổi, hắn không nói tiếng nào nhảy lên công sự trên mặt tường thành, phóng mắt nhìn về phía xa xa, chỉ thấy trên thảo nguyên màu vàng kéo dài tận chân trời kia ở đường chân trời hiện ra những lá cờ phấp phới, mặt cờ thêu những đồ án cùng kí hiệu khác nhau, ở trong gió kiêu ngạo mà tung bay, sau đó, một đội nhân mã đông nghìn nghịt rậm rạp như kiến từ từ tiến tới... Đó là một chi quân đội.
- Là ai?
Barak lắp bắp kinh hãi.
Cánh quân mới xuất hiện từ phía chân trời này chí ít có mấy nghìn người, khôi giáp sáng bóng, đao thương lạnh lẽo dưới ánh mặt trời chiếu vào phản xạ tinh quang chói lọi, chi quân đội này hiển nhiên võ trang đầy đủ, tiến vào Hương Ba Thành, hơn phân nửa là không có ý tốt gì, bất quá để tránh hiểu lầm, Barak vẫn hạ lệnh xuất thám báo do thám.
Một con khoái mã phóng nhanh ra khỏi cổng thành, xông qua cầu đá, hướng tới quân đội phương xa chạy như bay mà đi.
Cùng một thời gian, quân đội bên trong thành đã bắt đầu tập kết khẩn cấp trên tường thành.
Mười mấy phút đồng hồ sau, thám báo phái ra rốt cục chạy vội mà về, còn chưa đưa tin tức chuẩn xác để hồi báo, nhưng Barak đứng ở đầu thành đã thấy được trên người thám báo loang lổ vết máu, sau lưng còn cắm vài đoạn tên, điều này đã nói rõ toàn bộ vấn đề —— chi quân đội đột nhiên xuất hiện là địch nhân.
- Rung chuông báo hiệu, mau chóng bẩm báo Brooke đại nhân!
Thanh âm bình tĩnh và hưng phấn của Barak vang lên bên tai mỗi một sĩ binh.
Đinh đoong đinh đoong….!
Chiếc chuông đồng cao hơn hai thước treo ở nơi cao nhất Hương Ba Thành được gõ lên.
Không khí khẩn trương theo tiếng chuông thật lớn vang lên bắt đầu lan tràn trong Hương Ba Thành, trên đường đám người vốn nhàn nhã giờ sắc mặt đại biến, vội vàng chạy như điên về nhà mình, vài con khoái mã chạy vội đến Hương Ba Thành văn võ học hiệu cùng hoàng cung, không khí bên trong thành nháy mắt từ nhàn tản biến thành gấp gáp, bất quá, tốt xấu gì cũng đã từng trải qua một lần Hắc Giáp Quân tập kích khi trước, những người dân trong Hương Ba Thành đã từng trải qua khảo nghiệm máu lửa nhanh chóng thoát khỏi sự hỗn loạn, hết thảy tiến hành thủ tục chuẩn bị chiến đấu đâu vào đấy.
Barak suất lĩnh hơn bốn mươi binh sĩ dưới trướng bước nhanh ra khỏi cửa thành, đi tới trên cầu đá.
Trong cuộc chiến chống lại Hắc Giáp Quân lần trước, bệ hạ đại phát thần uy, dựa vào lực lượng cá nhân cường hãn đem cầu đá đã tồn tại không biết bao nhiêu năm này hoàn toàn chặt đứt, nứt ra một chỗ hổng hơn mười thước, chiến tranh qua đi, chỗ hổng đó được dùng dây thừng cùng ván gỗ nối liền lại, nhưng sau đó quốc vương bệ hạ tự mình thiết kế, chủ trì, người thu hồi toàn bộ ván gỗ, đúc thay vào đó một cây cầu treo bằng thép.
Cầu treo công thủ đều tốt, như một đầu cự thú chiếm cứ trên cầu đá, khí phách to lớn, nó trở thành thứ đạo phòng thủ hoàn mĩ đầu tiên phòng ngừa địch tập kích Hương Ba Thành.
Xèo xèo xèo xèo!
Trong tiếng kêu âm minh, tám tráng hán nắm lấy dây thép lớn như cánh tay, đem cầu treo chậm rãi kéo lên, trên cầu lại xuất hiện một khoảng trống dài mười thước, bên dưới là sông Zuli sóng lớn cuồn cuộn, hàn khí bốc lên, mang một loại hấp lực kỳ dị, âm phong từng trận rít gào thực kinh người đảm phách.
Có khoảng trống này, bất kì đội quân nào tới đây, nếu không có hài cốt chất đầy sông thì đừng hòng qua được.
- Cung tiễn thủ... Chuẩn bị!
Barak rút kiếm ra khỏi vỏ, liến liếm môi, không che dấu chút nào cảm giác hưng phấn trên mặt. Bây giờ Hương Ba Thành đã lặng lẽ có được lực lượng quân sự cường đại người khác không thể biết, là một trong hai mươi ba dũng sĩ từng tham gia cuộc chiến trên cầu đá, hiện tại là một trong các bạch ngân thánh đấu sĩ (thánh đấu sĩ bạc) của Hương Ba Thành, từ trong đáy lòng càng thêm chờ mong một hồi chiến đấu sẽ đến.
Khiến cho cả thủ đô đế quốc phải ngước nhìn, Hương Ba Thành rốt cuộc cường đại như thế nào!
Phía sau binh lính không ngừng ra khỏi cửa thành trợ giúp, Drogba, Ivanovic cùng Essien cùng thuộc hàng ngũ mãnh tướng thánh đấu sĩ mang theo binh lính tinh nhuệ dưới trướng gia nhập vào trận địa bên cầu, mà xa xa trên cửa thành, hai đại quan đầu não chính trị và quân sự của Hương Ba Thành là tể tướng Best cùng quân đoàn trưởng thành quản đại quân Brooke vẫn hiện sắc mặt bình tĩnh, họ đều đã nhận được tin báo rằng có địch nhân xông tới chân thành.
Đây là tốc độ phản ứng khiến kẻ khác kinh sợ.
Tất cả mọi người đang chờ đợi cánh quân thần bí đột nhiên xuất hiện này.
...
...
Mê thành dưới hang đá ngầm Hương Ba Thành.
Trong thạch thất sơ sài, xuân quang vô hạn.
Tôn Phi cơ hồ là nhắm mắt cởi bỏ mảnh giáp cuối cùng trên người Elena, ngón tay đang run rẩy còn chưa chạm vào cơ thể trắng nõn mềm mịn tiêu hồn kia, nhưng hơi thở dịu dàng kiều diễm phả vào mặt, đã khiến Tôn Phi hốt hoảng cảm thấy linh hồn của mình đã bị dung nhan nữ võ thần trước mắt làm cho bỏng rồi…
Không có thời gian để mà do dự, tình huống của Elena càng ngày càng không xong, Tôn Phi lắc đầu, cúi người ôm lấy thân thể mềm mại của nữ nhân, xúc giác truyền đến cảm giác kỳ dị, một cỗ ôn hương chưa bao giờ gặp qua như là tia chớp nháy mắt khiến cả người Tôn Phi run lên, toàn thân như bị rơi vào trạng thái tê liệt.
Dù đang hôn mê nhưng Nữ Võ Thần tựa hồ cảm nhận được điều gì, lông mày luôn luôn nhíu chặt thoáng giãn ra một chút. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
Tôn Phi áp chế ý niệm trong lòng, thở sâu, rất nhanh hồi tưởng tin tức lúc trước tìm hiểu được trong Diablo thế giới, sau đó lẳng lặng nhìn dung nhan Elena nữ thần, trong lòng thở dài một tiếng, trong lúc đó, không biết vì cái gì, đầu óc hắn đột nhiên xuất hiện thân ảnh cô gái thuần khiết như ngọc kia, nhưng là...
Nhẹ nhàng tách ra đôi chân trắng thon dài trắng nõn của nữ võ thần, Tôn Phi rút cục khe khẽ tiến vào. (Má ơi - Xịt máu)
Không có thời gian cảm thụ khoảnh khắc tiêu hồn này, một cỗ lực phá hoại tê tâm liệt phế từ nơi đó nháy mắt truyền tới thân thể Tôn Phi, tình huống như vậy tuy rằng đã sớm ở trong dự liệu của hắn, nhưng cảm giác thống khổ đau thấu xương tủy như linh hồn bị xé nứt kia vẫn khiến Tôn Phi không nhịn được thấp giọng hét rống lên, sương mù màu máu mênh mông từ trong cơ thể phun ra, tràn ngập trong không khí.
Tôn Phi rốt cục cảm nhận được sự khổ sở mà Elena một mực chịu đựng.
Thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi, một nữ hài tử xinh đẹp như vậy rốt cuộc thừa nhận loại đau đớn này như thế nào, thậm chí cho dù trong lúc hôn mê cũng không có rên rỉ ra tiếng... Sự kiên cường của cô gái này nháy mắt khiến Tôn Phi phải rung động!
Ôm thật chặt cô gái trong lòng, như là ôm lấy trân bảo quý nhất trên thế gian.
Tôn Phi vận chuyển lực lượng cơ thể của người man rợ, cố gắng hết mức để có thể chia sẻ sự thống khổ tê tâm liệt phế này. Hắn thậm chí có thể cảm giác rõ ràng được, trong cơ thể Elena, lực lượng bốn cổ điện hệ, hỏa hệ, băng hệ cùng độc hệ truyền tới cơ thể của mình, khiến mỗi một tế bào toàn thân trên dưới đều cơ hồ như bị nghiền thành bụi phấn dưới sự đấu tranh xung đột lẫn nhau của bốn cỗ lực lượng liên tục không ngừng sinh ra.
Sự đau khổ này còn vượt xa sự giày vò khi dùng "người khổng lồ xanh dược tề", mỗi một giây đồng hồ trôi qua như kéo dài thế kỷ.
Không biết qua thời gian bao lâu, Tôn Phi dần dần phát hiện đau nhức trong cơ thể bắt đầu dần dần sút giảm.
Rất nhanh, băng, điện, hỏa, độc - bốn cổ lực lượng xung khắc như nước với lửa cũng dần dần đình chỉ xung đột, giống như không đánh không quen biết, rốt cục bắt tay giảng hoà, cười vui tụ tập lại với nhau, bốn cỗ lực lượng trong thân thể Tôn Phi chuyển động thành một vòng lớn, sau đó tựa như cự kình hút nước mà theo con đường giao hòa hai thân thể toàn bộ quay trở lại thân thể Elena, biến mất vô ảnh vô tung.
Ngay sau đó, Tôn Phi cảm giác thấy trong lòng nhẹ đi. Cơ thể mềm mại khẽ nhúc nhích.
Động tác rất nhỏ này khiến cho Tôn Phi trong lòng cả kinh, nhất thời thanh tỉnh lên nhiều, nháy mắt đã ý thức được lúc này trạng thái hai người xấu hổ biết nhường nào, hơn nữa tiểu đệ đệ của mình vẫn còn lưu tại... Ân, hắn mới vừa định nói gì, thậm chí muốn tách ra, nhưng hai cánh tay nhỏ mịn màng đột nhiên vươn tới, gắt gao ôm chặt lấy Tôn Phi.
Hắn cúi đầu.
Thấy nữ dong binh xinh đẹp trong lòng nhẹ nhàng chớp động hàng mi xinh đẹp.
Nàng hiển nhiên sớm đã tỉnh.
Cũng minh bạch tất cả mọi chuyện phát sinh.
Một giọt nước mắt trong suốt long lanh từ khóe mắt tuyệt thế dung nhan thong thả chảy xuống.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, hai cánh tay ngọc kia ôm Tôn Phi không có buông ra chút nào, siết chặt cổ hắn làm cho hắn thở có chút khó khăn, tựa hồ sợ buông lỏng ra, mọi thứ trong lồng ngực lại nháy mắt hóa thành bọt nước hư vô tan thành may khói.
- Ôm chặt ta!
Elena nhẹ giọng thì thầm bên tai Tôn Phi.
Giống như một ngọn lửa nhiệt tình thiêu đốt, Elena ôm Tôn Phi thật chặt.
Nhiệt huyết dâng trào. Một thân thể mềm mại liều mạng dán chặt vào người Tôn Phi, hắn cảm giác mình như sắp bị hòa tan trong một ngọn lửa ấm áp, thân thể kiều diễm trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, lúc này nàng không phải ma pháp cung thủ băng lãnh vô tình trên đỉnh Đông Sơn kia, mà là một tiểu cô nương vừa nhút nhát, vừa dũng cảm, lại có chút tự ti nho nhỏ.
Tôn Phi tỉnh ngộ.
Hắn rốt cục hiểu được, lúc trước mình tựa hồ đã luôn luôn xem nhẹ cái gì.
Trái tim đang bình ổn của hắn, đột nhiên như bị cái gì đó xối lên mà tan ra từng tý một, cùng thân thể kiều diễm mềm mại trong lòng tiếp tục hợp lại với nhau, khó mà chia cách được.
Tiếng rên rỉ củng thở gấp mê người dần dần vang lên, tràn ngập trong thạch thất.
Elena rướn cao cái cổ trắng muốt tựa thiên nga, nhẹ nhàng vung tay lên, một màn nước màu lam trực tiếp đem hai người bao phủ vào giữa. Trong không trung quang hoa xanh thẳm lóe ra, đem gian thạch thất âm u này chiếu xạ trở nên xinh đẹp như thiên đường.
Một giấc mơ đầy màu sắc.