Diêm Diễm nói xong lời kia, quan sát biểu cảm của Tang Kỳ, trong lòng có hơi đắc ý.
Nổi giận đi, nổi giận đi, chính là muốn chọc giận ngươi, làm ngươi lộ bản tính dã man ra! Hắn nghe nói Hoàng Thượng cho phép nàng đến Quốc Tử Giám có kèm theo điều kiện. Đầu tiên là phải mặc đồ nam, thứ hai là phải làm đủ bài tập, thứ ba là không được gây sự. Chỉ cần vi phạm một trong ba thì lập tức bị đuổi.
Hắn nghĩ cách tốt nhất có thể chính là chọc cho Tang Kỳ nổi giận đánh nhau với mình, sau đó để chuyện này lọt đến tai của Hoàng Thượng, thuận lợi đuổi nàng ra khỏi Quốc Tử Giám. Hắn cực kỳ trông đợi.
Không phải ngươi cố hết sức để vào đây sao, hừ, đã không nể mặt ta, ta cũng sẽ không để ngươi được như ý.
Tang Kỳ có chút bất đắc dĩ, "Dù sao cũng chướng mắt nhau, vừa tốt cho ngươi vừa tiện cho ta, Diễm tiểu lang còn ở đây tức giận cái gì chứ?"
"Ngươi..." Diêm Diễm sống đến từng tuổi này, lần đầu tiên bị một cô gái chặn thành như vậy, mặt hất lên, giận dữ nói: "Vậy cũng phải là do ta không thèm ngươi, không thể là người không muốn gả cho ta."
"Không phải ta đang giúp ngươi bớt đi một việc phiền phức à, không cần khách sáo." Tang Kỳ bị logic của hắn đánh bại, đi vội hai bước muốn bỏ chạy.
Không ngờ Diêm Diễm quyết tâm muốn kiếm chuyện, tiến lên một bước, bắt được cổ tay nàng.
"Buông ra." Tang Kỳ nhíu mày, có phần không cao hứng.
Diêm Diễm giương lông mày kiếm, cười đắc ý, chờ nàng phát hoả.
Đáng tiếc Tang Kỳ không ngang ngược và không biết kiêng dè như hắn nghĩ. Nàng hít sâu một hơi, không nói gì mà chỉ cau mày nhìn hắn, nghĩ cách để vừa có thể không làm lớn chuyện vừa có thể thoát khỏi hắn.
Trong số những người xem náo nhiệt không chê nhiều chuyện có người hùa theo Diêm Diễm, chỉ trích nàng là một nữ tử tính cách kém, không biết trời cao đất dày. Cũng không thiếu người từng chịu qua cảnh ngộ tương tự.
Cổng trường Quốc Tử Giám vốn không quá rộng, bây giờ có một đám người đứng mãi không đi, còn có mấy chiếc xe ngựa đang chờ, trông có hơi hỗn loạn ầm ĩ. Chuyện Hoàng đế nghe nói có xảy ra sự cố chắc chỉ còn là chuyện trong tích tắc.
Trong lúc giằng co, Tang Kỳ cảm thấy nhất định phải làm gì đó để phát sinh một biến số có lợi cho mình mới được.
Nhưng làm sao để đẻ ra cái biến số này đây?
Vừa khéo thế nào, Trác Văn Viễn sau một buổi đi ngoài thật lâu đúng lúc xuất hiện, giọng điệu kinh ngạc hỏi một câu, "Tang nhị? Sao muội vẫn chưa về vậy?"
Tang Kỳ và Diêm Diễm đồng thời nhìn về phía cửa lớn, chỉ thấy Trác Văn Viễn với dáng vẻ không có gì là không khoẻ, một thân trường bào màu xanh nhạt, giống như một thân cây trúc thon dài thẳng tắp, đoan chính đứng ở cổng. Bên cạnh còn có mộ gương mặt thân quen, Yến Vân Chi.
Mà cái vị này rõ ràng chỉ đứng đó thanh lãnh như tuyết, không nói lời nào lại khiến sắc mặt Diêm Diễm biến đổi mấy lần. Hắn vô thức buông tay Tang Kỳ ra, gương mặt ửng đỏ, lúng túng hành lễ, giống như đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang, gọi: "Yến tư nghiệp."
Yến Vân Chi lên tiếng, chậm rãi nói: "Tan học còn tụ tập ở đây làm gì, giải tán đi." Nói xong liền thong dong bước đi xuyên qua đám đông.
Mọi người vội vàng tránh đường cho y, tuy rằng vẫn chưa xem cho đã cái nư nhưng cũng đều nhìn nhau, quả thật giải tán.
Diêm Diễm vẫn luôn duy trì tư thế cung kính, đợi cho Yến Vân Chi đi qua khỏi chính mình, mới mấp máy môi, hung hăng trừng mắt liếc Tang Kỳ một cái, như muốn nói "Hôm khác lại tìm ngươi tính sổ", rồi sau đó phất tay áo nhanh chóng rời đi.
Sau khi Yến Vân Chi xuất hiện, hắn bất thình lình biến hoá như vậy... Là đang sợ ư? Tang Kỳ chớp chớp mắt, cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng nổi. Một Hỗn Thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất như Diêm Diễm vậy mà lại sợ Yến Vân Chi?
Tại sao vậy?