Diêm Diễm nổi tiếng sợ mẹ, nghe vậy giật mình. Nãy giờ chỉ lo cười, giờ mới sực nhớ ra, vội vàng gật đầu một cái, nói: "Ah, Tử Chiêm huynh nói phải, ta đi trước đây."
Sau đó cười, lộ ra chiếc răng nanh, nhìn Tang Kỳ xấu xa, cao hứng bỏ đi, gãi mày nghĩ, cuối cùng cũng báo thù được chuyện mũi tên lúc học cưỡi ngựa bắn cung.
Hai, trời hôm nay thật trong, ánh trăng tròn vạnh, tâm tình thật tốt!
Đàn ông con trai gì mà lòng dạ hẹp hòi! Tang Kỳ nhìn theo bóng lưng hắn làm mặt quỷ.
"Thôi được rồi, người ta có nhìn thấy đâu." Trác Văn Viễn giả vờ trách móc, thu quạt xếp lại gõ lên đầu nàng, đỡ nàng trở về gian riêng, dứt khoát thả màn trúc xuống, không để ý Tống Giai Âm vừa cùng nàng cãi nhau ở phía đối diện.
Màn buông xuống, Tang Kỳ cà nhắc đi hai bước rồi ngồi xuống, nhe răng trợn mắt nói: "Đau."
"Để ta xem." Trác Văn Viễn nghe thấy liền nhíu mày, ngồi xổm xuống kéo ống quần của nàng lên, nhìn thoáng qua thấy không sưng to lắm, nhưng vẫn không yên tâm đè đè kiểm tra qua một chút.
Ấn không mạnh lắm nhưng Tang Kỳ suýt chút nữa thì rống lên một cái, may mắn cố nhịn, mất mặt kiểu gì cũng không thể mất trước mặt Tống Giai Âm, lập tức nuốt xuống, cắn môi với vẻ mặt u oán.
Hắn bèn đổi động tác, dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa, cười nói: "Vẫn được, không nghiêm trọng, về nhà nhanh chóng thoa thuốc là ổn rồi."
"Ừ." Trước đây đã từng bị thương không ít lần, Tang Kỳ cũng không xem đây là chuyện lớn gì, chỉ là bị thương ngay gân, trước mắt không thể đi đứng đàng hoàng được.
Đành phải... Ăn xong trước đã.
Lúc hai người ra khỏi Khánh Phong Lâu thì Tống Giai Âm đã rời đi từ lâu rồi.
Trác Văn Viễn dìu nàng bước cà nhắc ra cửa chính, thấy trời đang lạnh, trên đường cũng vắng người, bèn ngồi xổm xuống, vỗ lên vai mình, mị hoặc cười, nói: "Lên đi."
Động tác này nhìn rất quen thuộc, lúc nhỏ ở thảo nguyên, khi hai người chơi đùa hắn cũng thường xuyên cõng nàng như vậy, không nhớ nổi là đã bao nhiêu lần.
Để mọi người có thể về nhà sớm một chút, Tang Kỳ cũng không khách khí, động tác thuần thục, nhanh nhẹn dịch tới trèo lên lưng hắn.
Yên vị rồi mới phát hiện, bây giờ không giống hồi nhỏ, lưng hắn rộng hơn rất nhiều, lực cũng mạnh hơn hẳn, không cần tốn sức cũng có thể dễ dàng kẹp chân nàng vào hai bên hông, nhẹ nhàng cất bước về phía trước.
Tang Kỳ dựa theo ánh trăng nhìn thấy khoảng cách giữa mũi chân của mình với bóng in con đường lát đá, hoảng hốt cảm thấy không biết từ lúc nào mà hắn đã cao đến như vậy rồi. Nghĩ lại cũng đúng, đã qua lễ gia quan(*), tên tự cũng đã lấy, sắp tới tuổi cưới vợ sinh con rồi.
(*)Con trai người Hán thời cổ đại đủ 20 tuổi sẽ làm lễ gia quan, biểu thị đã là người trưởng thành.
Tuổi trẻ không chờ ai, nhưng hắn vẫn suốt ngày không đứng đắn, còn ở Quốc Tử Giám đùa dai trêu ghẹo người khác, không biết khi nào mới có thể để tâm vào sự nghiệp...
Đang nghĩ vẩn vơ, chợt nghe Trác Văn Viễn hỏi: "Xem muội kìa, mỗi lần gặp nàng ta đều phải nháo nhào tới nỗi về rồi vẫn bực mình, nhưng muội không nghĩ nếu cứ như vậy về sau sẽ không hay lắm à?"
"Nói vậy là sao?" Tang Kỳ ngẩn ra, không hiểu ý.
"Muội càng đối đầu với các tiểu thư ở Lạc Kinh, về sau càng khó hòa nhập với bọn họ." Trác Văn Viễn giải thích, "Cuối cùng sau này muốn sống lâu dài ở Lạc Kinh, muội không sợ không có bạn à?"
Thì ra là chuyện này, Tang Kỳ tựa lên vai hắn, một tay bám trên cổ hắn, một tay nghịch trâm cài đầu của hắn, dùng ngữ khí chẳng có chuyện gì đáp: "Thì có sao đâu, không phải ta có huynh à?"