Hai người mặc dù đã rất thân mật nhưng Khang Thuận Phong vẫn có chút ngây ngốc, mặt ửng hồng lên, theo bản năng muốn đóng lại cánh cửa. Thịnh Tả thấy hắn có bộ dạng thẹn thùng như tiểu nam hài, khác hắn với bộ dáng trầm ổn bình thường, không nhịn được mà cười thành tiếng, khẽ gắt một tiếng: “ Tiểu quỷ không có can đảm.” Nhưng cũng chuyên tâm tắm rửa lại.
Khang Thuận Phong đúng là người trẻ tuổi, một màn Thịnh Tả tắm rửa hấp dẫn như vậy hiện lên trong mắt, làm sao có thể tĩnh tâm được. Cử động mới vừa rồi chỉ là bất ngờ, dù sao chuyện nam nữ mới ban đầu cần người từng trải, da mặt dày mới được.
Nhưng suy nghĩ một chút, cũng không khỏi cười thầm chính mình. Cùng Thịnh Tả ở một chỗ, hôn cũng hôn rồi, sờ soạng cũng làm rồi, chính mình còn sợ cái gì nữa? Trong lòng vừa nghĩ như vậy, lại biết Thịnh Tả khẳng định sẽ không cự tuyệt mình, lập tức cởi quần áo ra ngoài, chỉ để lại một cái quần đùi, vô luận như thế nào cũng không cởi hoàn toàn được, dù sao hắn cũng có chút ngại ngùng.
Việc này cùng với phương thức giáo dục, hoàn cảnh gia đình của hắn từ nhỏ có liên quan rất nhiều. Dù sao hắn cũng là hài tử ở nông thôn, từ nhỏ đi theo Hồ Tà Tử tập võ. Thân thể mạnh mẽ hiển nhiên cũng mang tới tâm tính mạnh mẽ, cho nên cũng không phải là người sợ này sợ kia. Nhưng về phương diện khác thì dù sao hắn cũng lớn lên từ hoàn cảnh chất phác ở nông thôn, đạo đức, lối sống vẫn bảo thủ như ngày xưa. Điều này khiến cho hắn cảm giác vẫn còn ngại ngùng, không thể cởi bỏ hoàn toàn được.
Thịnh Tả nhìn bộ dáng của Khang Thuận Phong cũng nhịn không được mà đỏ mặt, nhưng lại mang theo ba phần nũng nịu nói: “ Che che lấp lấp làm gì! Chẳng lẽ anh muốn mặc quần đùi tắm rửa à?”
Khang Thuận Phong bị nàng cười cũng xấu hổ cười cười, nhưng cũng theo ý nàng chuẩn bị cởi quần đùi.
Thế nhưng Thịnh Tả lại ranh mãnh hướng vòi hoa sen về phía hắn, thẳng về phía chiếc quần đùi, khiến nó ướt sũng áp vào người hắn. Khang Thuận Phong khổ não mà oán giận nàng nói: “ Ẩm ướt như vậy, một hồi nữa anh xuyên thế nào…”
Thịnh Tả đỏ mặt, một tay túm lấy hắn kéo đến vòi dưới phun, nghịch ngợm cười nói: “ Vậy cho anh ẩm ướt thêm chút nữa…”
Khang Thuận Phong thấy bộ dáng đỏ mặt phong tình của nàng, nhịn không được ôm chầm lấy, hôn lên môi nàng.
Hai người miệng lưỡi tương giao, hôn nhau một lúc, trong chốc lát Thịnh Tả thở gấp nói: “ Hừm…gấp cái gì, trước tiên tắm rửa sạch sẽ đi đã…” Vừa nói, đã đẩy hắn một cái, cầm lấy cục xà bông trong tay, xoa xoa trên người hắn.
Khang Thuận Phong thấy nàng lau rửa cho mình, lại cầm lấy cục xà bông lên tay, cũng lau rửa cho nàng. Trong chốc lát, hai người lại càng thêm hoạt náo. Lúc đầu thì hoàn hảo lau rửa, nhưng tay Khang Thuận Phong lại dần dần mà trở nên không thành thật, làm cho Thịnh Tả cũng không chuyên tâm lau rửa được cho hắn. Hắn cũng không đếm xỉa chút nào, hai tay lại càng động đậy, Thịnh Tả cũng nhịn không được mà hồi đáp lại. Thành ra hai người cứ ta bóp một chút, ngươi lại vân vê ta một chút, như hai đứa nhỏ đùa giỡn với nhau. Đánh nháo một hồi, cường thế của Thịnh Tả bắt đầu yếu đi, không nhịn được mà ôm lấy hắn trước, hai khối thân thể xoay xoay thành một khối, thân ở một chỗ, hai tay thì lục lọi khám phá trên người đối phương.
Rốt cục, Thịnh Tả không nhịn được nữa, thanh âm run rẩy nói: “ Đừng náo loạn nữa, em tắm rửa sạch sẽ cho anh, chúng ta lên giường đi…” Cầm vòi hoa sen hướng thẳng tới người Khang Thuận Phong. Từng giọt nước đâm lên người Khang Thuận Phong khiến hắn cảm giác hơi tê dại, lại mang chút cảm giác đau đớn. Hắn thoải mái rên rỉ một tiếng, chuyển thân cho nàng phun nước.
Thịnh Tả phun nước cho toàn thân hắn xong, lại phun nước cho mình, xong phía trước lại vòng quanh thân. Khang Thuận Phong thấy tay nàng giơ lên có vẻ không tiện, liền lấy vòi hoa sen trong tay nàng, phun nước lên lưng cho nàng.
Nước đâm lên làn da mềm mại, trắng trẻo của Thịnh Tả, tạo thành từng vệt nước nhỏ lăn trên người. Khang Thuận Phong cảm giác thích thú, coi như trò chơi mà chăm chú chơi đùa.
Từng giọt nước đâm lên người, Thịnh Tả cũng cảm thấy thịt tê da ngữa, mỗi khi đến chỗ da thịt mẫn cảm, nàng nhịn không được mà thân thể run rẩy, phát ra tiếng thở dốc.
Khang Thuận Phong dùng vòi phun đùa nàng, cố ý phun vào chỗ địa phương mẫn cảm của nàng, Thịnh Tả cũng không nói gì khiến hắn lại càng thích thú vui đùa. Vòi phun chậm rãi đi xuống phía dưới, phun lên lưng của Thịnh Tả rồi đến cái khe kia thì nghịch ngợm mà dùng vòi phun từ phía dưới lên, thân thể Thịnh Tả đột nhiên run mạnh lên, quay đầu nũng nịu mắng: “ Tiểu quỷ đầu…anh…” nhưng lại mạnh mẽ cắn môi, nói không ra lời, chỉ hai tròng mắt chăm chú nhìn hắn.
Trong lòng Khang Thuận Phong như cháy lên ngọn lửa hừng hực, hắn kéo thắt lưng của nàng từ phía sau nhưng lại đem vòi phun từ phía trong hướng vào. Thân thể Thịnh Tả càng run rẩy như sóng nước liên hồi, rốt cục không nhịn được mà kêu khẽ một tiếng, mạnh mẽ bắt lấy tay cầm vòi phun của hắn, dùng sức ngăn lại, thân thể như không có khí lực mà thở hổn hển nói: “ Tiểu bại hoại…anh dám hành hạ người như vậy…”
Vòi phun bị ném lên cao, từng giọt nước lăn tăn như suối chảy lên hai người.
Thân thể Khang Thuận Phong từ phía sau áp tới, như trường thương đâm vào, Thịnh Tả mạnh mẽ ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ dài, thân thể như cứng lại…Một lúc lâu sau mới cảm giác mềm mại, run rẩy lại, nửa như kích động, nửa như năn nỉ mà nói với Khang Thuận Phong: “ Hôn em…mau hôn em…”
Khang Thuận Phong liền hôn vào đôi môi run run đỏ mọng của nàng, đem thanh âm của nàng nuốt vào trong miệng.
…..
Khang Thuận Phong nằm trên giường lớn, cường thế như Thịnh Tả mà lúc này lại như một con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn, gối đầu lên ngực hắn, hai tay cũng để trên ngực hắn.
Hai tay Khang Thuận Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, hai người cứ như vậy im lặng mà nằm.
Buổi trưa, ánh sáng qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, hình thành từng cột sáng không đồng nhất. Trong từng cột sáng như có thể thấy từng hạt bụi nhỏ đang nhảy múa, làm cho tia sáng trở nên sinh động hẳn lên.
“ Còn bốn ngày nữa sẽ đấu quyền…” Khang Thuận Phong nhẹ nhàng nói.
“ Hiện giờ không nói việc này…” Thanh âm Thịnh Tả có chút rầu rĩ, lại mang theo một tia miễn cưỡng, uể oải.
Khang Thuận Phong cảm giác tâm tình Thịnh Tả không tốt lắm, liền nâng gương mặt nàng dậy, đối mắt với chính mình. Thịnh Tả cứ như vậy nhìn hắn, hai tròng mắt đã có chút hơi đỏ.
“ Sao vậy, không vui sao?” Khang Thuận Phong cảm thấy đau xót, hỏi.
Thịnh Tả lại tựa đầu nằm xuống ngực hắn, cũng không nhìn hắn mà nhẹ giọng nói: “ Chính là vì vui, cho nên mới sợ mất đi.”
Khang Thuận Phong dùng hai tay vuốt ve đầu nàng, nói: “ Anh là loại người này, không có lương tâm sao? Nếu như em lo lắng, anh sẽ không giao bạn gái…” vừa nói chuyện, đã nhớ tới khuôn mặt tròn tròn khả ái, dáng vẻ tươi cười đáng yêu của Trương Mị, lại nhớ tới trách nhiệm mà hắn phải gánh vác trên vai. Nhưng hắn biết, thời điểm thanh xuân rực rỡ của Trương Mị, bỏ qua chưa chắc đã không có hạnh phúc ngày sau. Nhưng Thịnh Tả là một người con gái tâm cao khí ngạo, lại bỏ đi thanh xuân của mình, nếu như nảy nở tình yêu sẽ không còn cơ hội quay đầu.
Thịnh Tả ngẩng đầu, lấy tay che miệng hắn, nước mắt lưng tròng: “ Không phải cái này…em không phải lo lắng cái này…Em cũng không lo anh làm một tiểu quỷ đầu, mặc kệ người khác chê cười…Em chỉ cần lúc anh rảnh rỗi có thể đi theo em, cho dù không thể đi theo cũng cho em biết anh ở nơi nào, có tốt hay không…”
Khang Thuận Phong ngạc nhiên nói: “ Nếu không phải như vậy thì em lo lắng cái gì.”
Thịnh Tả rướn người ngồi dậy bên giường, tránh ánh mắt của hắn, thanh âm lại mang theo một tia cẩn thận nói: “ Anh có thể không tham gia lần đấu quyền lần này không?”
Khang Thuận Phong tức thì trầm xuống, nhưng trong chốc lát lại thư thái, nàng lo lắng cho mình, mình sao có thể tức giận, nghĩ tới đây liền cười rộ lên: “ Nguyên lại là lo lắng điều này à?”
Thịnh Tả nhìn thấy hắn cũng không tức giận như mình tưởng tượng, ngữ khí lại dễ dàng thì không cẩn thận nữa, lo lắng nói: “ Em mặc dù chưa nghe nói qua, cũng chưa thấy loại đấu quyền này nhưng mấy ngày nay đã nghe mọi người nói, mới biết việc này nguy hiểm như thế nào…Những người này cũng giống như anh, đều là người luyện võ, khác nhiều với A Bân, Hùng Tử, em rất lo lắng…”
Khang Thuận Phong nhìn thấy thân thể Thịnh Tả xích lõa, quỳ gối ngồi, vẻ mặt lo lắng, nào còn dáng vẻ của người phụ nữ cường thế, sát phạt quyết đoán của Bưu Thịnh đường như trước. Trong lòng cảm thấy như mềm lại, hai tay kéo nàng lại ôm vào trong ngực, nhưng nhất thời cũng không biết khuyên nàng như thế nào, chỉ có thể hỏi: “ Em thích đàn ông mà như rùa đen rút đầu sao?”
Thịnh Tả rẩu rĩ nói: “ Không thích…”
Khang Thuận Phong luồn tay vào mái tóc nàng, nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng, nói: “ Em yên tâm, anh có biện pháp bảo vệ tính mạng, nhiều lắm là để cho người ta đánh anh tàn phế, sẽ không thể đánh chết…Hơn nữa, đánh không lại, anh sẽ bỏ cuộc.”
Thịnh Tả ngẩng đầu lên, nói: “ Thật sự?”
Khang Thuận Phong gật đầu, thầm nghĩ: “ Thật mới là lạ!” Nhưng lại không nói sự thật cho nàng. Đàn ông kỳ thật có nhiều phương diện lại cực kỳ ích kỷ, tựa như Khang Thuận Phong bây giờ, hắn làm thế để Thịnh Tả không lo lắng, nhưng lại hoàn toàn quên mất nếu như hắn không còn ở đây nữa, Thịnh Tả sẽ thương tâm như thế nào.
Đương nhiên, có khi một người đàn ông sở dĩ là đàn ông chân chính, lại vì phần ích kỷ này.
Không còn lo lắng nhiều nữa, Thịnh Tả lại hoạt bát hẳn lên, đột nhiên ngậm lấy cái ngực của Khang Thuận Phong, cắn hắn một cái. Khang Thuận Phong cười rộ lên, thân thể hơi run rẩy, cầu xin tha thứ nói: “ Đừng cắn, đừng cắn! Anh sợ nhất là bị người ta cắn nơi này…”
Thịnh Tả buông hắn ra, nhưng lại chỉ vào hắn nói: “ Anh xem, dấu răng vẫn còn lưu lại đây này…”
Khang Thuận Phong liền nói: “ Đó là do em cắn…” lại học ngữ khí của nàng lúc lên cao trào: “ Cắn anh…mau cắn anh…”
Thịnh Tả đỏ mặt, cầm lấy cái gối, hung dữ như một tiểu lão hổ đánh hắn. Khang Thuận Phong nghiêng người một cái, liền đem nàng đặt lên trên giường.
Thịnh Tả cười khanh khách, kêu lên: “ Anh hùng tha mạng…”
Khang Thuận Phong nằm lên người nàng, không biết sao cũng không náo loạn, mà lại hôn nàng.
Thịnh Tả đem cái gối đè lên đầu hắn, đã đem hai cái đầu chìm vô trong gối.
Trong chốc lát, từ trong cái gối truyền đến âm thanh rẩu rĩ của Thịnh Tả: “ Anh nhất định phải đánh thắng.”
“ Ừ.” Khang Thuận Phong cam đoan, thân thể dần dần trườn xuống dưới, đem hai chân của Thịnh Tả khai mở.
Bốn ngày, cách thời gian đấu quyền còn có bốn ngày.