Trần béo rất không vui.
Hắn đi lại trong phòng như kiến bị thiêu, bên cạnh có sáu bảy thanh niên, ai cũng nhìn theo từng cử động của hắn, nhưng không ai dám thở mạnh.
Trần béo đương nhiên là rất béo, nhưng bạn khó mà tưởng tượng được hắn hiện di chuyển nhanh thế nào, cơ thể béo tròn nùng nục di chuyển uốn chuyển như rắn trong không gian hạn hẹp, “Ăn hại! Toàn là lũ ăn hại!” Hắn chợt hét lên, nhưng vừa mới ngồi xuống ghế thì có vẻ thở gấp.
Một người tinh mắt liền lại gần, nâng tách trà trên bàn lên đưa cho hắn: “Anh Trần, uống trà đi, chúng ta cùng bàn bạc”
Trần báo mặt biến sắc, đang định nén cơn giận của mình lại, đưa tay ra nhận lấy trà, nhưng cái tay run run của hắn lại nói cho bọn thủ hạ biết, hắn phẫn nộ đến mức nào.
Nam Kinh bang đường đường, mà lại bị thương mất mười bảy mười tám người, không làm chủ được tình hình, lại bị năm người đã bị thương của Thanh Trúc bang đánh bại, thật mất mặt! Hắn không biết làm thế nào mà biểu đạt được sự phẫn nộ của mình bây giờ, nâng tách trà lên mà mãi không uống được, cuối cùng hắn lại đặt mạnh xuống bàn.
“Anh Trần, anh đừng tức giận, đều là chúng em bất tài!” Một tên đứng bên cánh tay băng bó khoảng hơn hai mươi nói, hắn vốn là tên khá bảnh bao, nhưng cả gương mặt toàn hình xăm, giống như một con hổ vằn vậy.
Người xăm vết này hiển nhiên cũng là cao thủ, kết hợp khéo léo giữa bức vẽ đầu con hổ và ngũ quan trên gương mặt, khiến cả gương mặt trở nên hung dữ hơn rất nhiều.
Điều càng đáng sợ hơn là mắt hắn, có một sự hung tàn chết chóc muốn nuốt chửng người khác.
Trấn béo nhìn hắn, sự tức giận hình như có nguôi đi, chống cái đầu của mình rồi nói: “Giờ thì làm thế nào? Thanh Trúc bang là cái quái gì, các ngươi vẫn hay nói thế mà, nhưng giờ người ta đã có thể cưỡi lên đầu Nam Kinh bang này nói chuyện rồi đấy!”
“Anh Trần, anh bớt giận là tốt, nhưng, em cảm thấy cũng không thể nói các anh em chưa tận lực, phải nói cái tên đó, người cao lớn, rõ ràng là người phương Bắc”
“Ồ, Mã Long, cậu nói xem” Trần béo sau khi trút giận thì quay sang nhìn ‘ái tướng’ của mình nói.
“Chúng ta mất ba mươi huynh đệ, thương quá nửa, các huynh đệ chắc chắn tận lực rồi! Bang Thanh Trúc chỉ có hai mấy người, chỉ thương có năm sáu người, chứng tỏ đối phương đã bị chúng ta đánh tàn rồi, vì vậy chúng mới có thể vớ hời!!” Mã Long nói: “Chúng ăn những thứ chúng ta bỏ thừa lại”
Trần béo chau mày rên rỉ, trong lòng hắn cũng đồng ý với lời của Mã Long, nhưng dù gì hiện mọi người liên minh đối phó với Bân Thịnh đường, nói thì dễ chứ làm thì khó.
Nhưng một người trung nhiên khác lại nói: “Cũng không giống như Mã Long nói, Thanh Trúc bang cũng may mắn, không thể coi là ăn thừa của chúng ta được”
“May mắn?” Mã Long cười có phần độc ác: “Hà Nam bang một hơi hạ được Bân Thịnh đường bảy lần là may mắn, Thanh Trúc bang cũng có ba lần may mắn đó, Nam Kinh bang chúng ta thì ra tay một lần, thương mười mấy huynh đệ, ra tay một lần, thương mười mấy huynh đệ, đến giờ thì chẳng có gì, đây cũng là may mắn sao?”
“Vậy nói xem không phải may mắn thì là gì?” Người trung niên đó nói.
Mã Long cười nhạt nói: “Em không biết, chỉ là cảm thấy may mắn này cũng hơi quá! Nam Kinh bang vừa ra tay, Bân Thịnh đường liền vườn không nhà trống. Chúng ta đánh người tàn rồi, Thanh Trúc bang liền ra tay thích hợp như vậy, em nghĩ đi nghĩ lại mà không nghĩ ra được. Bân Thịnh Đường sao nuốt được Nam Kinh bang chúng ta …”
Người trung niên đó nói với vẻ không mấy thiện chí: “Cậu có ý gì, có phải nghi ngờ có người báo tin cho Bân Thịnh đường chắc?”
Mã Long rướn cổ lên, nhưng không nói gì, mà lại nói với Trần béo: “Anh Trần, chẳng nhẽ anh không cảm thấy đáng nghi sao? Chúng ta lần trước muốn động đến sòng mà Thanh Trúc bang cướp, có người liền nói liên minh ổn định là nhất. Nhưng giờ, rõ ràng Thanh Trúc bang là cướp ăn của chúng ta, lập tức lại là may mắn! Trước mắt Hà Nam bang ngày càng lớn mạnh, đến Thanh Trúc bang cũng đuổi kịp chúng rồi, có một số người còn không hề nghĩ cho lợi ích của Nam Kinh bang, e không biết hắn rốt cuộc là người của bang phái này nữa!”
Người trung niên đó bị những lời hắn nói dồn lại, không kìm được cơn giận dữ nữa: “Lão tử năm đó khi còn ở Vạn Hòa, ngươi còn không biết ở đâu đấy? Từ lúc nào đến lượt ngươi, một tiểu tử miệng còn hôi sữa nói lão tử, có phải khiêu khích nhau không!”
Mã Long quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người trung niên kia, từ tốn nói: “Phương Ca, nhắc anh một câu, giờ anh là người của Nam Kinh bang, Vạn Hòa sớm đã bị người ta diệt rồi! Hôm qua ba mươi người đi cướp địa bàn, có cả em nữa là tổng cộng có mười chín huynh đệ bị thương! Phương Ca lại không hề hấn gì, sao hôm nay lại bắt nạt em bị thương cơ chứ? Nào, một tay em cũng có thể tiếp chiêu anh được!”
Vừa dứt lời, gương mặt Trần béo đã sa sầm nhìn người có được gọi là Phương Ca kia.
Những người khác trong phòng cũng nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện chí, so với Phương Ca, mấy tên này thích Mã Long lạnh lùng hơn.
Phương Ca giờ mới thấy bất lợi cho mình, vội nói: “Anh Trần, không phải tôi sợ mọi người xung động, làm hỏng liên minh lần này!”
Trần béo đưa tay ra, cầm tách trà lúc này đặt xuống bàn lên đập xuống nói: “Liên minh cái đầu mày! Hiện mày đang ăn cơm của Nam Kinh bang đó!”
Người đó bị cả cốc nước úp vào mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn không dám nói gì, mặt bi thương nhìn Trần béo.
Trần béo sau khi đánh người, hình như đỡ tức hơn, nói: “Mã Long, cậu thấy chuyện này nên làm thế nào?”
Mã Long liền nói: “Chúng ta cướp mấy sòng bạc từ trong tay Thanh Trúc bang về!”
“Đúng, cướp về! Dựa vào cái gì, chúng ta đã đổ máu, chúng cướp không của ta …” Mấy người lên xôn xao lên.
Trần béo liền đứng dậy.
Lúc này, Phương Ca kia không nhịn được nói: “Anh Trần, không được, lần trước Lang Ca của Hà Nam bang không phải đã nói sòng ai cướp được là của người đó …” Vừa mới nói ra, hắn liền cảm thấy bất ổn, liền câm miệng lại.
Gương mặt của Trần béo sa sầm đến mức có thể nặn ra nước, nhưng lại cười nói: “Lang Ca, mày gọi thuận tai nhỉ!” Vừa dứt lời, Trần béo liền tiến lên trước, một chân đạp vào bụng của người tên Phương Ca, Phương Ca đó hét lên, ngả phủ về phía trước, co rúm người lại như một con tôm.
Mấy người bên cạnh đều nhìn hắn khinh bỉ, thầm nói: Hừ! Ai mà không biết anh Trần ghét nhất là tên Bạch Nhãn Lang đó, đúng là đồ ngu, uổng bao năm xông pha giang hồ.
…………
Lão đại của Thanh Trúc bang họ Đàm, là một lão đầu âm trầm quá ngũ tuần.
Năm đó hắn là một nhân vật có tiếng trong đạo, nhưng tên thật của hắn thì không ai biết, chỉ gọi hắn là Huyết Đàn Tử. Nghe nói hắn từng vì lập uy mà trói mấy tên đệ tử phản bội lại rồi cắt động mạch trên tay, lấy cái bát hứng lấy, để cho máu chảy cho đến chết.
Đàm lão đại hôm nay vui, ngồi trong một gian phòng hào hoa trên tầng ba của trung tâm giải trí spa mới lấy được về, Ý Khí Phong! Cái sòng mà hôm nay cướp được về coi như là cây hái ra tiền, nghe nói riêng những bàn bài dưới tầng hầm mỗi ngày kiếm được vài vạn, đấy là chưa tính khách sạn phía trên và trung tâm spa.
Hơn nữa chỉ có năm người bị thương nhẹ.
Có được sòng này, ít nhất có thể khiến hắn nuôi thêm được gấp rưỡi người nữa, đến lúc đó, Thanh Trúc bang không còn là tiểu bang pháo mạt lưu nữa.
Nghĩ đến đây, Đàm lão đại lại đưa tay vào ngực một mĩ nữ bên cạnh, sờ sờ nắn nắn.
Mĩ nữ đó cười khanh khách nói nhỏ: “Đau!”
Đàm lão đại đắc ý phá lên cười nói: “Đau? Ta còn chưa làm đau em đây đấy?” Nói rồi hắn véo mạnh một cái.
“A!” Mĩ nữ đó la lên, lấy tay đẩy hắn ra.
Đàm lão đại thuật thế nắm lấy tay ả, đang định ‘hành động thì cửa phòng mở ra, một người đang ông tráng kiện trọc đầu lăn vào như quả cầu thịt.
“Lão đại …”
“Hừ, *** kiếp!” Đàm lão đại tâm trạng đang vui bất giác nổi nóng: “Đám này chẳng có tố chất gì cả, đến gõ cửa cũng không biết! ***, về sau phải tăng cường giáo dục chuyện này mới được”
Tên đó căn bản không nhìn sắc mặt của Đàm lão đại, hắn cũng chẳng có tâm trạng mà nhìn, chỉ nói: “Bên ngoài lại có chém giết rồi!”
Đàm lão đại kinh ngạc nói: “Cái gì? Bân Thịnh Đường đã đến cửa nhanh thế sao?” Miệng nói, nhưng trong lòng thì cảm thấy kì lạ, Bân Thịnh Đường gần đây luôn thu mình lại, mất địa bàn cũng không đến cướp lại, lần này là sao đây?
“Không phải là người của Bân Thịnh Đường, mà là người của Nam Kinh bang!” Người kia hét lớn.
“Cái gì!?” Đàm lão đại vừa nghe không phải là Bân Thịnh Đường mà là người của Nam Kinh bang thì bốc hỏa: “Tên Trần béo có ý gì? Bắt nạt tiểu bang chúng ta sao? Đi, đưa ta …”
Vừa ra khỏi phòng, bên ngoài đã có mười mấy người đứng chỉnh tề, ai cũng mặc vest đen, vừa lạnh lùng vừa đẹp trai. Thấy hắn ra, bốn người đứng bên cửa tiến lại gần đi trước hắn, mười mấy người kia cũng đi hai hàng phía sau.
Hừ, Thanh Trúc bang tuy là tiểu bang phái, nhưng điểm này vẫn có thể có được, Đàm lão đại thầm nghĩ.
Qua tầng ba là đến đại sảnh, nơi đó đang hết sức hỗn loạn.
Do gần đây luôn có tranh chấp, Bân Thịnh Đường sớm đã thay đổi thẻ bào trang tu bên trong, tạm thời ngừng kinh doanh. Vì vậy không có khách khứa gì, còn các cô nương thì đều ở trong phòng spa ở tầng ba đợi.
Ra vào sòng bạc cũng không đi đường này, vì vậy đại sảnh thành một mớ hỗn loạn, nhưng không sợ khách hàng bị thương.
Đàm lão đại nhìn thấy ở Trần béo đứng ở cửa vào được một đám thủ hạ đứng quây lấy.
Hắn đứng trên cầu thang nhìn xuống, quát lớn: “Dừng tay!”
Đám người dưới lầu đang mải đấm đá dừng lại, người của Thanh Trúc bang thấy lão đại lên tiếng thì dừng tay lại, nhưng người của Nam Kinh bang không biết lão đại nào của Nam Kinh bang cả, sau khi giật mình dừng lại thì lập tức định động thủ lại, người của Thanh Trúc bang nhất thời bớt đi năm sáu người.
Mấy người bị thương trong lòng ấm ức: lão đại của ta, đang làm việc trên Đao Khẩu Tử, bộ dạng này của ngươi là sao!
Lúc này, trong thời gian dài đó, sĩ khí Nam Kinh bang lên cao, Thanh Trúc bang thu chân thu tay lại, nhanh chóng thất bại lùi lại.
Nam Kinh bang chiếm được thượng phong, thế tấn công càng hung mãnh, đặc biệt là Mã Long có xăm trổ trên mặt, một tay là đao, một tay không, chém đao mở đường, tay kia công kích. Hắn điên cuồng xông lên, cũng làm dấy lên tinh thần mấy người khác trong Nam Kinh bang, dễ dàng đánh lùi người của Thanh Trúc bang.
“Trần béo! Ông còn không bảo thủ hạ dừng tay!” Đàm lão đại nóng mắt, ra sức gào lên.
Trần béo thì lại cười nói với mấy người bên cạnh: “Lão Đàm nói cái gì, các cậu nghe rõ không?”
Mấy thân tín đó đồng loạt lắc đầu, biểu lộ là không nghe thấy.
Trần béo liền cười, cười rất hài lòng.
Đàm lão đại tức đỏ mắt, mới có mấy tý mà Thanh Trúc bang đã ngã xuống mười mấy người, người của Nam Kinh bang thì đã tiến sát đến gần hắn, hắn bất giác lùi lại, rút cái chủy ở ống chân ra.
Đúng lúc này, Trần béo lên tiếng: “Dừng tay …”
Giọng hắn không lớn lắm, nhưng bọn Mã Long đều dừng lại, chỉ có ánh mắt vẫn hằm hè những tàn binh bại tướng của Thanh Trúc bang xung quanh.
Đàm lão đại tức run người nói: “Trần béo, ông có ý gì?”
Trần béo rút điếu thuốc đang hút ra kẹp vào tay, dùng ngón tay kẹp thuốc chỉ Đàm lão đại nói: “Ông hỏi ta có ý gì ư? Tôi còn muốn hỏi ông có ý gì đấy! Hôm qua tôi bị thương mất hai mươi mấy thủ hạ, đánh tàn người của Bân Thịnh Đường, ông lại xuống núi hái đào, nuốt gọn chiến tích, ông không sợ nghẹn sao!”
Đàm lão đại nóng giận, mặt đỏ lừ, hét lên: “Cái gì mà ăn thức ăn các ông bày sẵn! Nói dễ nghe hơn không được sao, ai cướp của ai, hôm qua tôi cũng mất năm sáu huynh đệ”
Trần béo liền cười: “Ai cướp của ai, ông đi cướp sòng khác của Bân Thịnh Đường đi, Nam Kinh bang tôi muốn cướp, ông đâu có chủ ý đó!” Đang nói thì lại có người của NamKinh bang xông từ ngoài vào.
Đàm lão đại thấy đại thế là lùi, cũng không làm khó nữa, sắc mặt nghiêm nghị nói với Trần béo: “Chuyện này chưa xong đâu!” Nhưng lại vẫy tay, mang theo những người còn lại lùi về.
Trần béo cười lớn, có vẻ như nghe đã thành quen rồi.
Khi tin truyền đến Bân Thịnh Đường, Thịnh Thư đã ngủ rồi, nhận được điện thoại, cô bật người dậy vui mừng, mất một sòng bạc, cuối cùng liên minh Hà Nam bang đã rạn nứt!
Thịnh Thư trong lúc hưng phấn, y phục còn không mặc hẳn hoi, cứ vậy đi lại trong phòng, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc khác, tập hợp những nhân vật chủ chốt tại sảnh đường.
Cuối cùng, khi định gọi cho Khang Thuận Phong thì cô lại chần chừ, cắn răng ấn phím gọi. Một là cô biết Khang Thuận Phong đã tạo được quan hệ với quản giáo của trại huấn luyện quân sự, hai nữa, đây là thời điểm quan trọng của đường khẩu, cô muốn hắn đến giúp cô đưa ra chủ ý, thông qua thời gian tiếp xúc lâu dài, cô đã ngày càng tin tưởng thằng nhóc đến từ nông thôn này.
Trong lúc đợi Khang Thuận Phong nghe máy, cô vô tình ngẩng đầu lên, thấy thân hình mình lõa lồ trong tấm gương của bàn trang điểm, tự nhiên thấy xấu hổ, nhảy tót lên giường lấy chăn quấn kén mình lại.
Cô chưa ngồi vững thì bên kia đã nghe thấy giọng của Khang Thuận Phong đang nói rất nhỏ: “A lô, Thịnh Thư, có chuyện gì …”
“À … không… không …” Cô nhất thời lắp bắp, mặt đỏ tía tai, quên mất mình định nói gì. Cô cảm thấy mình ngày càng chẳng giống một chị cả gì hết, mà ngày càng nữ tính hơn. Cái chết của A Bân khiến cô quên mất mình cũng là phụ nữ, những sự xuất hiện của Khang Thuận Phong lại khiến cô quên mất mình là chị cả của Bân Thịnh Đường.
“Cái gì?” Bên kia đầu dây là giọng nói đầy vẻ nghi ngờ.
“Là thế này” Thịnh Thư cuối cùng đã bình tĩnh lại, lấy lại phong thái mà cô cần phải có, nói: “Nam Kinh bang đã động thủ với Thanh Trúc bang rồi, giờ cậu đến đường khẩu một lúc được không? Tôi cho xe đến đón …”
“Bây giờ á?” Khang Thuận Phong nhìn đồng hồ, đã quá mười hai giờ đêm rồi, hắn do dự, nhưng vẫn phân biệt khinh trọng, bèn nói: “Chị cho xe đến trại huấn luyện đội số 5, đến cửa lớn gọi cho em, em giờ đi xin phép đã”
“Được, tôi cho Tam Tử đến đón cậu, đến nó sẽ gọi điện!” Thịnh Thu nói rồi cúp máy ngay.
Cô giờ mới cảm thấy cái mặt mình đã lạnh lùng trở lại, Thịnh Thanh Hoa chợt nhớ đến cái tên lâu lắm mình không dùng, cô đã xăm tên mình lên người, nhưng bao năm nay lại quên không dùng, người khác cũng quên không gọi.
Cúp điện thoạt, Khang Thuận Phong từ từ ngồi dậy, hắn lặng lẽ mặc quần áo trong bóng đêm.
Hắn thường gấp quần áo gọn gàng để ngay ngắn ở một nơi cố định đầu giường trước khi ngủ, đây là thói quen bao năm, cũng là một trong những yêu cầu của Hồ Tà Tử. Ông nói, bao nhiêu hảo hán đều bị người ta lần mò ra, vì vậy trước khi đi ngủ họ đều để mọi thứ của mình ở một nơi cố định, nơi cố định phải vừa với tay ra là đã thấy.
Khang Thuận Phong mặc xong quần áo liên ra khỏi doanh trại lặng lẽ như mèo, ra ngoài, hắn cầm điện thoại lên, ấn số Tăng Cần Sinh, xin phép hắn một câu.
Tăng Cần Sinh cũng không hỏi làm gì, chỉ nói: “Đợi đó, tôi bảo Tiểu Hạ mang giấy nghỉ phép đã được phê duyệt đưa cậu đi. Có xe chưa? Có cần Tiểu Ngưu đưa đi không?”
Khang Thuận Phong liền nói: “Có xe đến đón, bảo Tiểu Hạ đưa em ra ngoài là được!”
Bên kia ừ một tiếng rồi cúp máy.
Khang Thuận Phong liền dựa vào chân cột đèn cao áp các cửa lớn của doanh phòng không xa đợi Tiểu Hạ, nơi đây sáng sủa, có thể nhìn thấy cửa lớn, mà Tiểu Hạ đến cũng nhận ra luôn.
Trung tâm giải trí spa Nhuận Lâm, gian phòng hào hoa trên tầng 3 tiễn Đàm lão đại đắc ý đi và đón chào Trần béo đến.
Khác với Đàm lão đại, Trần béo chưa từng một mình đánh lẻ, bên cạnh hắn, một đám thanh niên, mỗi người có một mĩ nữ hầu hạ, trong tay có một bình rượu tây đáng một đống tiền, gương mặt phởn phơ cười. Sự chân thành và vui vẻ đó, không khác gì với một người bình thương đạt được thành tích nào đó.
Nếu có khác, thì là nhiều người có bông băng cuốn trên người.
Vứt bỏ nhiệt huyết nghĩa khí và sự tàn khốc của cá lớn nuốt cá bé, hắc đạo cũng chỉ là một nơi kiếm ăn mà thôi.
Trong những thanh niên này, Mã Long mặt xăm hình hổ rõ ràng là quá bắt mắt, không chỉ mặt hắn, mà cả cái khí thế lạnh lùng của hắn nữa.
Hắn một mình chiếm một cái sofa, bên cạnh không có nữ nhân, không có huynh đệ, chỉ có chai rượu trong tay.
Tuy trong số những người ngồi đây, ai vũng biết hắn nghĩa khí, chịu đổ máu, rất nhiều người từng cảm kích hắn vì hắn đã chặn cho một nhát đao sau lưng, Trần béo sủng ái hắn, cũng nhiều huynh đệ phía dưới kính phục hắn.
Nhưng mọi người lúc này không dám làm phiền hắn.
Bình thường mọi người cùng ngồi lại vui vẻ không sao, nhưng một khi tới những dịp thế này, hắn thường ngồi một mình, hai con mắt nhìn về phía trước.
Sự bi thương trong ánh mắt đó khiến cho ai cũng không muốn lại gần.
Trần béo nhìn Mã Long, trong lòng bất giác thương cảm, rồi cười tự trào. Hắn phục tiểu huynh đệ dám đánh dám liều mạng này, có khí chất của đám huynh đệ xưa kia cùng hắn xung kích ở Nam Kinh bang, mỗi khi nhìn hắn, Trần béo lại nhớ đến nhiệt huyết của mình năm đó.
Khi có đao kiếm chém tới mình, hắn sẽ dùng cánh tay của mình ngăn lại, cánh tay của Trần béo cho đến nay vẫn còn một vết đao chém, chính là khi huynh đệ trong bang chặn đao lại.
Hắn thu ánh mắt lại, ôm chặt lấy mĩ nữ vừa trẻ vừa xinh đẹp bên cạnh lại, nghe tiếng cười khanh khách của cô gái này, để lại câu chuyện của Mã Long cô độc và thế giới của hắn.