Buổi chiều Khang Thuận Phong đến Dương gia, trên đường dùng tiền gom được mua vài thứ. Ban đầu đình vào chợ, muốn quyết tâm mua vài thứ đáng tiền, cơ mà trong thâm tâm lại thiếu mất cái phúc được tiêu tiền, đã cắn răng cắn lợi tiêu tiền rồi, quay một vòng mà mua không nổi thứ gì đáng hai trăm đồng!
Xem ra từ nghèo đến giàu không dễ dàng giống như trong truyền thuyết, phải có một quá trình.
Nghênh tiếp hắn vào vẫn là Đông thúc, Đông thúc thấy tấm thẻ võ cảnh treo trên chiếc xe Jep của Tiểu Ngưu, bất giác nhìn lại cho kĩ, sau đó mới đưa hắn vào.
“Dương tiên sinh và lão thái gia đều ở hậu viện, cậu tự mình đi vào đi, tôi ở phía trước có chút chuyện cần làm” Đông thúc sau khi đưa hắn vào phòng tủng đường thì để hắn lại, còn mình thì quay về phía trước.
Khang Thuận Phong khẽ lắc đầu, cười cười, rồi tự mình ra hậu viện.
Vào đến hậu viện, thì phát hiện ra thật là đông người, không chỉ có con cháu ba đời Dương gia, còn có hai người trung niên nữa. Dương Thần Thanh đang đi quyền ở giữa, những người khác đầu vây lại xem.
Sau khi Khang Thuận Phong đi vào, Dương Thần Lâm chỉ cười ý tứ nhìn hắn gật đầu, rồi tiếp tục quay lại nhìn con trai đánh quyền.
Nhưng Dương lão thái gia thì lại đập đập cái ghế nhỏ bên cạnh ông, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Khang Thuận Phong liền lại gần, nhưng chưa ngồi xuống ngay, mà lại đứng lùi lại phía sau. Đối với người lớn tuổi thời của Hồ Tà Tử, trong lòng hắn mặc nhiên có một sự kính trọng với trưởng bối.
Dương Thần Thanh đang luyện Tứ Bả Chùy tâm ý, quyền pháp không dài, đi vài bước là hoàn thế, xuống khỏi đài, thấy Khang Thuận Phong, liền gật đầu chào hắn.
Lúc này hai người trung niên đang mải xem đả quyền mới nhìn thấy Khang Thuận Phong, hỏi Dương lão đầu có chút nghi ngại: “Vị này là …”
Dương lão đầu liền cười nói: “Là một đứa cháu của ta, cũng là người theo võ nghiệp, hiểu quy củ, không cần lo lắng”
Người đó nhìn chằm chằm vào Khang Thuận Phong, nhưng lại nói với người kia: “Khôn Sinh, xuống một chuyến đi!”
Người có tên Khôn Sinh kia liền gật đầu, ra giữa đài, chắp tay chào rồi bắt đầu đi một bài quyền, vừa khai thế, Khang Thuận Phong đã đoán đó là Thái cực.
Quả nhiên, đường quyền được thực hiện, trầm kiên trụy trửu, trung chính bất thiên, khi thì như sóng mạnh vỗ bờ, thế cương khí liệt, khi thì như tằm xuân nhả tơ, liên miên không dứt, như lùi như tiếng, tiến mà lại như lùi.
Khang Thuận Phong trong lòng thầm tán thưởng: Đánh hay lắm! Hồ Tà Tử thời còn trẻ vào Nam ra Bắc, có tiếp xúc qua với mọi quyền pháp, từng nói với hắn về quyền pháp Thái cực. Trong mọi quyền giá Thái cực, Hồ Canh tôn sung Trần thức và Dương thức, còn những cái khác, ông cho rằng không có gì sáng tạo, theo cách nói của ông thì Trần Dương chi hậu vô Thái cực.
Hồ Tà Tử còn đặc biệt nhắc đến Khai hợp Thái cực của Tôn Lục Đường, đặc biệt đề cao tạo chỉ võ học của Tôn Lục Đường, nhưng ông cho rằng Thái cực Tôn thức tuy gọi là Thái cực, nhưng lại đưa hình ý bát quái và Thái cực vào làm một, không giống với Thái cực quyền truyền thống nữa. Hơn nữa quyền pháp Tôn thị là quyền pháp thiên tài, có cá tính mạnh, có thể nói là quyền pháp của Tôn Lục Đường tiên sinh không thể học theo và mô phỏng được.
Hiện tạo chỉ quyền pháp Thái cực của người tên Khôn Sinh kia, chỉ riêng luận về kinh pháp và diễn pháp thôi, đã đạt đến trình độ dày công tôi luyện rồi.
Đi hết một bộ quyền, không chỉ Dương lão đầu, Dương lão thái gia gật đầu lia lịa, mà đến Dương Thần Thanh đứng một bên, Khang Thuận Phong cũng học hỏi được không ít.
Lúc này, người ban đầu nói câu đó liền quay ngươi hành lễ với lão thái gia nói: “Mong lão thái gia chỉ giáo cho tiểu bối!”
Dương lão thái gia nói: “Quyền gia không tồi, hai người có thể phối hợp cho ta xem được không?”
Người đó liền gật đầu, cũng vào giữa đài, chắp tay với Khôn Sinh rồi đẩy hai tay lên, họ đẩy tay không phải là kẻ tiến người lui như bên ngoài, công thức một tiến một lui, mà là đánh hỗn hợp.
Chỉ thấy hai người xông lên, bằng, loát, tễ, án, thải, liệt, trửu, kháo, tiến, thối, cố, phán, định, xuất mười ba thế tín thủ ra, trông thành thạo vô cùng.
Khang Thuận Phong càng nhìn càng mê, nhiều thứ trước kia còn chưa tỏ thì nay nhất thời đều ngộ ra.
Hai người đi quyền khoảng năm, sáu phút thì dừng lại, rồi cùng nhìn Dương lão thái gia.
Dương lão thái gia chỉ nói: “Nào, ngồi xuống cả đi!”
Mọi người đều ngồi xuống vây quanh ông.
Khang Thuận Phong thì không ngồi, mà lại đứng cạnh Dương lão thái gia, Dương Thần Thanh thấy hắn đứng cũng không dám ngồi.
Dương lão thái gia liền nói: “Nghe nói, bộ Thái cực quyền này mấy người đã tốn nhiều công sức, nhưng các ngươi lại không tách giữa luyện và dùng ra! Năm đó ta từng thấy một người của Thái cực môn động thủ, khác với các ngươi, mà lại có chút giống bới trường quyền”
Hai người đó tỏ vẻ không hiểu, Khang Thuận Phong thì lại bất giác lắc đầu.
Dương lão gia tử thấy vậy bèn nói: “Tiểu Khang cũng là con cháu Minh gia, cậu thấy sao?”
Khang Thuận Phong ngần ngại ngẩng đầu lên nhìn hai người kia, thấy không tiện nói.
Dương lão gia tử nói: “Không sao, hai người này đều là người nhà, đều là ngươi ra vào bộ đội, tính cách thẳng thắn lắm! Trọng quyền không nể người, sẽ không vì cậu còn trẻ mà coi khinh cậu đâu”
Khang Thuận Phong liền nói: “Cháu không hiểu Thái cực lắm, nhưng ông ngoại từng nói với cháu một câu, rằng hiện nay những người luyện Thái cực, ai nhắm mắt càng luyện càng giỏi, mở mắt thì bao nhiêu mất hết!”
Dương lão gia tử đập mạnh bàn một cái nói: “Chính xác, ta rất muốn gặp ông ngoại cậu, nấu hai vò rượu, cùng nói chuyện không say không về!”
Người lớn tuổi hơn không nói gì, người tên Khôn Sinh thì nói: “Cái gì mở mắt nhắm mắt, có thể nói rõ hơn không?”
Khang Thuận Phong thì cười châm chọc nói: “Ông ngoại cháu nói, Thái cực là tiên nhân Trần gia luyện từ ngoại gia, là một loại cảnh giới, là một thứ thêm công phu, nói thế nào nhỉ? Nếu là hổ thêm cánh thì chú có hiểu không? Chính là ý đó đấy!”
Cái người Khôn Sinh đó còn đần mặt ra, nhưng người lớn tuổi hơn hình nư đã hiểu ra, vội nói: “Cậu nói rõ thêm đi!”
Lúc này Dương lão thái gia lại cười nói: “Sao, Càn Sinh sao lại moi đồ của Tiểu Khang chúng ta như vậy?”
Cái người tên Càn Sinh đó đỏ lựng mặt, lấy ra một tấm danh thiếp từ trên người, hai tay đưa ra nói: “Ta là Nhạc Càn Sinh, ở thành phố S có chuyện gì cứ liên lạc theo số điện thoại này, có thể giúp được nhất định sẽ giúp đến cùng!”
Khang Thuận Phong hai tay nhận lấy tấm danh thiếp, một tấm card nhỏ trắng, bên trên chỉ có tên và cái số điện thoại, chức vị địa chỉ đều không có. Nhưng hắn không dám coi thường, người tang long ngọa hổ đều không khoa trương, hắn vội vàng cất đi.
Lúc này người tên Nhạc Khôn Sinh gọi một tiếng anh, hiểu nhiên không muốn Nhạc Càn Sinh đưa danh thiếp cho Khang Thuận Phong, hơn nữa còn hứa hẹn kiểu đó nữa. Nhạc Càn Sinh đó khoát tay, ra hiệu cho hắn đừng nói, còn hai mắt thì dí vào Khang Thuận Phong.
Khang Thuận Phong nhìn Dương lão thái gia, thấy ánh mắt ông tỏ ý cổ vũ, hắn liền hắng giọng nói: “Quyền pháp vừa nãy hai vị vừa thực hiện, chắc hẳn là loạn thái hoa thôi thủ Thái cực?”
Nhạc Càn Sinh gật đầu.
Khang Thuận Phong nói tiếp: “Thực ra, bình thường, Loạn thái hoa là cấp độ cao nhất của Thái cực thôi thủ. Luyện đến đây có thể luyện đả rồi. Nhưng ông ngoại cháu nói, Loạn thái hoa cũng phân cảnh giới, Loạn thái hoa đúng nghĩa là nhắm mắt luyện, vì vậy thôi thủ Loạn thái hoa trong Thái cực còn có tên khác là công phu bế nhãn”
Nhạc Càn Sinh và Nhạc Khôn Sinh nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên vui mừng, sao đó lại nói với Khang Thuận Phong: “Vậy công phu mở mắt thì sao?”
Khang Thuận Phong đáp: “Ông ngoại cháu từng nói, trước kia những tiền bối luyện nội gia quyền, ai nổi danh hoặc đánh có tiếng, không ai là không luyện mình nội gia quyền, về cơ bản đều luyện ngoại gia quyền làm căn cơ. Võ thuật có nhiều thứ phải hỗ trợ ấn chứng, Thái cực hình ý bát quái của nội gia quyền, không có một ai là không phát triển từ ngoại gia, sao lại có thể sau khi thành quyền thì vứt bỏ ngoại gia được. Vì vậy mới nói nội gia quyền là một cảnh giới, là công phu thêm vào. Như hổ thêm cánh chính là câu thích hợp nhất để miêu tả về tác dụng của nội gia quyền. Nhưng vấn đề là, đầu tiên phải làm hổ đã, chứ không được là một con mèo”
Nhạc Càn Sinh gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện nhiều người luyện nội gia quyền, bản thân không có hai lạng kính, còn suốt ngày nói nặng nhẹ”
Khang Thuận Phong nói tiếp: “Đả pháp cũng vậy, Thái cực coi trọng tứ lạng bạt nghìn cân, nếu đối phương không có hai lạng kinh, sao có thể tứ lạng bạt nghìn cân được? Chẳng nhẽ gặp phải người này thì không đánh sao? Bàn lan chủy, phi thân chủy, trửu để chủy của Thái cực đều là quyền pháp chí cương chí mạnh. Dã mã phân tông, bạch hạc xoải cánh đều là tên đả pháp, nhưng thứ này đều dùng thôi thủ để thay thế đúng không? Cái đó không thể thay thế được”
Nhạc Càn Sinh dường như hiểu ra đôi chút nói: “Chẳng nhẽ nói, luyện Thái cực cũng cần luyện ngoại gia sao?”
Khang Thuận Phong lắc đầu nói: “Cái đó thì lại không cần, Thái cực có câu Dĩ như chí cương, có thể thấy tác dụng của nó cũng là cương! Nếu nói như ông ngoại cháu thì dùng quy củ là để phá quy củ, yêu cầu luyện Thái cực là trung chính bất thiên, tùy khuất tựu thân, không đâu không đỉnh, là thứ trong luyện tập để nâng cao năng lực và cảnh giới của bản thân. Khi cần dùng thực sự thì không thể giáo điều như vậy. Sức ngươi không bằng ta, nên đỉnh tại sao ta không đỉnh? Ngươi không nhanh bằng ta, nên bỏ sao không bỏ? Cái gì gọi là âm dương? Cái gì gọi là hư thực? Nếu nói bất đỉnh vi âm, vậy dương thì sao?”
Nhạc Càn Sinh nghe đến đây, chợt vỡ lẽ ra, vỗ đùi nói: “Nghe một lời quân tử bằng đọc sách mười năm!”
Dương lão thái gia ngồi bên thì tươi cười gật đầu, Dương lão đầu và Dương Thần Thanh cũng ngộ ra đôi điều.
Lúc này, Nhạc Khôn Sinh đó thì có phần không phục nói: “Nói có lý lắm, không biết ra tay thì thế nào? Ra đài làm vài đường được không?”
Khang Thuận Phong nhìn hắn cười không nói.
Nhạc Càn Sinh thì lại nhìn Dương lão gia tử, ánh mắt có ý gì đó.
Dương lão thái gia sao không tỏ ý hắn, cười ha ha nói lớn: “Điểm đến đây thôi! Tiểu Khang làm hai chiêu với Khôn Sinh đi, nếu không nó về nhà lại không vui, đêm lại mất ngủ!”
Nhạc Khôn Sinh đỏ mặt, nhưng lại nhìn Khang Thuận Phong đầy thách thức.
Khang Thuận Phong liền bước lên nói: “Vậy thì đểm đến đây thôi!”
Nhạc Khôn Sinh liền đứng lên trng đài, chân phải đặt trước, hai tay chắp trước ngực nhìn Khang Thuận Phong.
Khang Thuận Phong biết đều là người thẳng thắn, khách khí giả tạo chỉ khiến người ta ghét thêm! Bước hai bước ra đài đứng trước mặt đối phương, chắp tay nói: “Mời!” Hai chân đạp mạnh, chân trái đưa lên nước bàn chân, đặt theo một góc nghiêng, tay phải đưa ra, một cái trở bàn tay đã khiếu thủ.
Nhạc Khôn Sinh nhìn tay hắn, tay phải đưa lên đáp chiêu, chuẩn bị vặn cổ tay đối phương. Nhưng cú trở bàn tay của Khang Thuận Phong căn bản không chạm đến hắn, vừa thấy hắn ứng thủ là thu lại, chân phải lại bước lên nửa bước nữa, rồi đứng bên sườn Nhạc Khôn Sinh.
Vừa cúi người xuống, tay phải hạ xuống, đập vào phía sau chân phải của Nhạc Khôn Sinh.
Nhạc Khôn Sinh vừa ra tay thì thấy đối phương quay ngoắt đi, vẫn còn đang thất thần thì cảm thấy chân phải mình bị đập mạnh vào.
Khang Thuận Phong cùng lúc cúi người đập vào chân phải hắn, chân trái lại đá móc lên, đập thẳng vào mặt Nhạc Khôn Sinh.
Đòn này đã đánh sai bắp chân, chân Nhạc Khôn Sinh bị đập mạnh, người loạng choạng, còn chưa tỉnh lại thì một cái bóng đã úp lên mặt hắn, hắn nhắm mắt lại theo bản năng, trong lòng chợt thấy sợ.
Cú đá nhắm vào mặt đó vào phút cuối cùng lại móc lại, đâm thẳng vào ngực hắn, hắn ngã song soài ra đất.
Khang Thuận Phong vội vàng tiến lên, kéo hắn dậy nói: “Lỡ tay!”
Nhạc Khôn Sinh kéo tay hắn, mượn lực đứng dậy, nhưng lại tươi cười nói: “Công phu tốt lắm! Không cần an ủi ta, chịu đòn này ta lại thấy vui!”
Khang Thuận Phong không nói gì, chỉ nắm chặt tay hắn.
Nhạc Càn Sinh đứng dậy nói: “Công phu được lắm!”
Dương lão thái gia liền cười nói: “Nào, ngồi xuống cả đi!”
Anh em Nhạc thị lần này không ngồi, nhìn Khang Thuận Phong ngồi xuống. Dương lão thái gia bèn nói: “Tiểu Khang cũng ngồi đi, nếu không hai người họ không chịu ngồi đâu!”
Khang Thuận Phong ngại, sợ đắc tội Dương lão thái gia nên đành ngồi xuống.
Dương lão đầu đằng kia cũng ra hiệu cho Dương Thần Thanh ngồi xuống.
Thực ra, thoái pháp vừa nãy Khang Thuận Phong dùng để đánh Nhạc Khôn Sinh là Mĩ nữ chiếu kính thoái, là thoái pháp đắc ý của một trong những danh sư thần thoái Dương Kiệt của Hồng Quyền môn. Nghe nói, Dương Kiệt tiên sinh trong thời gian làm quán trưởng Quốc thuật quán Tây An, từng có một sư phụ Thái cực (Người này ẩn danh rồi, để tránh thị phi, nhưng là người thật chuyện thật), không phục Dương tiên sinh làm quán trưởng, hai người trong một lần thách đấu, chỉ nghe thấy tiếng ‘mời’, rồi Dương tiên sinh xông lên, đối phương liền ngã xuống, dấu chân in đỏ lựng trên mặt.
Cái mà Dương tiên sinh dùng lúc đó chính là chiêu Mĩ nữ chiếu kính này, thoái pháp này, kết hợp nhuần nhuyễn giữa hư thực thượng hạ âm dương trong quyền pháp và diễn dịch giương đông kích tây!
Khang Thuận Phong chính là mượn đả pháp này để nói lên ý đó.
Sau đó, mấy người nói trên trời dưới biển, nghe Dương lão thái gia kể mấy điển cố trong võ lâm, Dương lão đầu có hỏi Khang Thuận Phong mấy chuyện, Khang Thuận Phong thấy có người ngoài, chuyện Bân Thịnh Đường ắt không thể nói, chỉ nói chuyện Tăng Cẩn Sinh trước.
Dương lão thái gia cười nói: “Chắc tính xổ đám bạn cậu là bọn ranh có Vượng Sơn đó! Hắn chính là Tham mưu trương tổng đội võ cảnh thành phố S, tý nữa Chấn Lâm gọi điện, nếu là kẻ có chút thành tích, có thể giúp thì giúp, thêm bạn thêm vui mà”
Dương lão đầu cũng đứng bên gật đầu.
Lúc này, anh em Nhạc gia liền cáo từ đi trước, khi Nhạc Càn Sinh đi, còn nắm tay Khang Thuận Phong nói: “Có thời gian đến nhà tôi, chúng ta bàn về quyền pháp, anh em tôi đều thích khoản này! Nếu có thể đến thì gọi điện, tôi bảo người ra đón, chỗ tôi không tiện nói …” Khang Thuận Phong chỉ gật đầu nhận lời.
Tiễn hai người đi, Dương lão thái gia nói: “Chấn Lâm, cậu cùng Thần Thanh chăm sóc Tiểu Khang, ta hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!”
Khang Thuận Phong thấy trưởng bối định đi thì vội nói: “Thái gia, cháu còn có chuyện muốn nói …”
Dương lão thái gia hiếu kỳ nói: “Có chuyện gì mà phải ta nghe mới được, nói đi …”
Khang Thuận Phong liền nói chuyện mình gia nhập Bân Thịnh Đường, cuối cùng nói: “Cháu không hiểu quy củ đạo thượng lắm, vì vậy mới làm những chuyện này, lão thái gia xem thế nào?”
Dương lão thái gia mỉm cười nói: “Tiểu yêu tinh, cậu tìm thái gia dễ nói hơn sao? Chuyện này nói với Chấn Lâm ý, ta đã sớm không quản rồi” Nói xong quay mặt đi thẳng, đến cửa còn nói lại với Dương lão đầu: “Chấn Lâm, nhìn xa chút, bắt nạt già chứ không bắt nạt trẻ con đâu!”
Dương lão đầu gật đầu, nhìn lão thái gia rời đi, quay lại nhìn Khang Thuận Phong nửa cười nửa không.
Khang Thuận Phong bỗng chốc đỏ lựng mặt.
Dương lão đầu liền phá lên cười: “Cậu coi trọng ta qua đấy”
Khang Thuận Phong không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng ngây ra đó.
Dương Thần Thanh đứng bên bèn giải vây: “Các cậu không phải đang tập quân sự sao? Sao cậu chạy lại rồi, Tịnh Dư nhà chúng tôi thì sao?”
Khang Thuận Phong đỏ mặt nói: “Tịnh Dư vẫn khỏe, chỉ là bị nắng cháy đen đi chút, nhưng vẫn xinh lắm!” Nói rồi nhìn gương mặt tươi cười của Dương Thần Thanh, thấy mình trước mặt cha người ta mà khen con gái xinh, dường như có gì không đúng lắm, lại càng khó xử hơn.
Dương lão đầu ngồi xuống: “Được rồi, hai người ngồi xuống nói chuyện đi!” Vừa nói vừa cầm một cái cốc rót trà cho Khang Thuận Phong, đưa cho hắn rồi nói: “Tiểu Khang, chúng ta dĩ võ tương giao, đầu cơ vong niên, coi như là bạn. Chuyện Bân Thịnh Đường, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm cái chuyện hẹp hòi gì đâu. Mấy thứ đó Hòa Tín đường không thiếu, nhưng, tôi không hiểu, tại sao cậu lại gia nhập Bân Thịnh Đường, mà không gia nhập Hòa Tín đường với tôi? Chẳng nhẽ cậu sợ tôi không chăm sóc cậu?”
Khang Thuận Phong nghe vậy thì yên tâm hơn, thành thực đáp: “Hiện hai bên đang sóng yên biển lặng, một mình cháu người mới nhập được, người trước chiếu cố, dễ khiến người khác bất mãn! Hơn nữa tuy cháu có chút công phu, nhưng hiện không có tác dụng gì với Hòa Tín đường, thà cháu gia nhập Bân Thịnh Đường, tuy không ở Hòa Tín đường nhưng không chừng nhiều chuyện có thể chiếu ứng được. Quan trọng hơn là, phú quý có được từ trong hiểm nguy, ở đó, cháu thượng vị tương đối dễ”
Dương lão đầu liền gật đầu nói: “Lão thành mưu quốc chi ngôn! Không có chuyện gì thì năng đến, ngoài ta, xem có thể sắp xếp cho lão thái gia gặp ông ngoại cậu, ông nhắc mấy lần rồi, tôi cũng muốn gặp ông cậu. Nếu có thể được chỉ giáo thì cảm kích vô cùng!”
Khang Thuận Phong biết, người luyện võ tính là như vậy, nếu biết ở đâu có chiêu thức hay, võ công la, hảo pháp, cao nhân, không gặp thường bất an. Hơn nữa, đối với Hồ Tà Tử, chỉ giáo Chấn Lâm hay không gác sang một bên, nếu có thể được gặp Dương lão thái gia một lần thì chắc chắn sẽ rất vui, vì vậy mới nói: “Cháu sẽ nhanh chóng liên lạc với ông ngoại! Nhưng khả năng ông đến S thị không lớn, kinh tế nhà cháu không dư dả lắm, ông xuất hành không tiện lắm”
“Không sao, nói trước với ông đi, đến lúc đó chúng ta đi, lão thái gia cũng kêu S thị bức bối quá, mấy lần đòi về quê, cho ông ra ngoài đi loanh quanh cho thư thả cũng hay”
Khang Thuận Phong liền gật đầu, thấy chuyện giải quyết hòm hòm rồi liền cáo từ.
Cáo từ Dương gia, Tiểu Ngưu lại đưa hắn đến chỗ Đế Đô Thịnh Thư, kể lại mọi chuyện cho chị nghe, Thịnh Thư vậy mới yên tâm, nhưng lại cười nói: “Xem ra lần này chúng ta đúng là vớ được châu báu rồi, Dương lão thái gia thích cậu lắm đó!”
Khang Thuận Phong ra vẻ không hiểu nói: “Đâu có?”
“Bắt nạt già không bắt nạt trẻ con không phải nói cậu sao? Nếu không quý cậu thì sao lại nói vậy?”
“Có thể là nói em, cũng có thể nói Bân Thịnh Đường, trong đường khẩu, Bân Thịnh Đường không phải là trẻ sao?”
Thịnh Thư cười, cô khi thoải mái mất đi phong cách quyết đoán sát phạt, có phần nữ tính hơn, ánh mắt Khang Thuận Phong bất giác nhìn y phục cô mà trong lòng lại tưởng tượng ra cảnh tượng dưới lớp y phục đó.
Cô lập tức đỏ mặt, đều là đàn ông mà! Dù gì thì mình cũng không có cảm giác phản cảm, liền quay ra lườm Khang Thuận Phong nói: “Bốn mươi người đó gần đây luyện không tồi, cậu không đi xem sao?”
Khang Thuận Phong giờ mới thấy cô mất tự nhiên, biết mình thất lễ, cười gượng gạo chống chế: “Em đi xem đây!” Rồi tháo chạy khỏi văn phòng của Thịnh Thư.
Thịnh Thư thấy hắn tháo chạy như thấy ma thì bật cười, nhìn mình qua tấm gương trong văn phòng lẩm bẩm: Đúng là rất hấp dẫn @@
Sau đó lại đứng dậy, đi xuống đại sảnh bên dưới, trong lòng có một niềm vui vô cớ, đến bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.