Editor: Heavydizzy
Lại đầu xuân một năm, mùng một đại niên trời còn chưa sáng, trong kinh thành già trẻ trai gái châm đèn lồng, vượt gió lạnh đi đến cửa cung, có thể làm mọi người tích cực như vậy, một là đầu hương chùa Hộ Quốc, một là bụi lư hương của quốc sư.
Bụi lư hương là bụi của lư hương trên tế đàn, nói không rõ là không giống với của của nhà bình thường chỗ nào, cố tình tác dụng lại thực thần kỳ, trên người có chút âm tà nháo đến không xong, uống thuốc xem đại phu không được, chỉ dùng nước giếng chính ngọ trộn với bụi lư hương này, dựng sào thấy bóng thì khỏi rồi.
Hiệu quả này làm người ta tấm khen lạ, không ít người lấy bụi lư hương này nghiên cứu xem có gì khác thường, so sánh một phen, chỉ có một khả năng, trong cung dùng hương quý báu hơn.
Nhưng mà phỏng đoán này không lâu cũng bị lật đổ, một đám người giang hồ có bản lĩnh, ỷ vào chút công phu, xông vào tế đàn trộm bụi lư hương, đã trộm bụi lư hương còn trộm cả lư hương, nhưng bụi lư hương đến tay bọn họ, lại không một chút tác dụng, làm người ta không nghĩ ra.
Hoàng Thượng vốn muốn phái người truy nã đám người kia lại bị quốc sư ngăn cản, quốc sư
cũng không làm gì, chỉ đi phố Tây một lần nữa mua cái lư hương mới đặt lên tế đàn, bụi lư
hương vẫn là bụi lư hương đó, chỉ có mùng một tháng giêng quốc sư phát ra thì bụi lư hương mới có hiệu quả, cứ thế trở thành một kỳ sự trong kinh thành.
Nói đến quốc sư, người này cũng kỳ lạ, mười năm trước Hoàng Thượng dán bảng chiêu mộ kỳ
nhân dị sĩ thiên hạ xem vận mệnh quốc gia, người tài ba không ít, lừa gạt cũng không ít. Hoàng Thượng lấy thời hạn một năm, cho bọn họ đoán trước vận mệnh quốc gia năm nay, cũng không cần bọn họ nhiều lời, chỉ cho bọn họ viết dự đoán của mình lên một tờ giấy là có thể rời đi. Một năm sau, nếu có khâm sai đại thần mang thánh chỉ tới, người đó chính là quốc sư nhất phẩm của Thiên An triều.
Năm đó việc này nháo đến ồn ào huyên náo, không thua gì ba năm một lần khoa cử, các nhà cái cũng đều mở đánh cuộc, núi Võ Đang, Long Hổ Sơn, Mã gia, Lâm gia là những đạo trưởng tiên sinh có danh hào đều ở trong danh sách đánh cuộc của mọi người, tiếng hô cao nhất vẫn là Tuệ
Đạo thánh tăng chủ trì chùa Hộ Quốc.
Nhưng ai cũng không ngờ được những đại sư thanh danh lan xa đó lại không ai trúng bảng, ngược lại một thiếu niên trở thành quốc sư.
Các đại sư sao có thể chịu phục kết quả này, yêu cầu thánh thượng công bố dự đoán của thiếu niên đó.
Vì để cho bọn họ tâm phục khẩu phục, hoàng đế công khai toàn bộ, bất đồng với những người khác một hai câu lời, thiếu niên viết mười tờ giấy, viết từng chuyện rõ ràng kỹ càng tỉ mỉ, giống như tự mình trải qua, lúc này mới làm cả đám người ngậm miệng.
Kết quả đưa ra, mọi người cũng không vội rời đi, ở kinh thành chờ thiếu niên vào kinh, mời hắn luận đạo.
Một lần luận đạo chính là suốt bảy ngày, từ đây trên giang hồ thêm một phái Thanh Minh.
Phái này nhân số ít ỏi, chỉ có hai người, một là quốc sư, một còn lại là quốc sư phu nhân Thu Nhuyễn Nhuyễn, mọi người cũng không biết thêm tin tức
gì.
Có một chuyện làm tất cả thật tò mò, mười năm này thế nhưng không ai thấy gương mặt thật của quốc sư phu nhân, ngẫu nhiên có mấy lần đồng hành với quốc sư, cũng đều mang theo mũ có màn che, làm người ta nhìn không rõ khuôn mặt, dần dà, đồn đại trên phố về quốc sư phu nhân truyền đi vô cùng kì diệu, đến tột cùng là thật hay giả thì không ai biết.
Mùng một năm nay, mọi người vẫn giống như trước, đi cửa cung nhận bụi lư hương, lại không ngờ hôm nay trừ một ít quý nhân hoàng tử công chúa, quốc sư phu nhân ngày thường ru rú trong nhà thế nhưng cũng tới.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đứng ở sau tướng công nhà mình, cúi đầu không nhìn chỗ khác, cho đến khi một chiếc xe ngựa đi tới, cung nhân hô: “Trưởng công chúa giá lâm!”
Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cung nhân đẩy màn xe, nâng một nữ tử
tươi đẹp đi xuống, Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa thấy khuôn mặt nàng liền cúi đầu, là tướng mạo quý không thể nói, khóe miệng tươi cười đẹp đẽ đến mức làm nàng tự biết xấu hổ, hóa ra hắn thích chính là nữ tử như vậy.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe tiếng bọn họ hành lễ với nàng ấy, nàng có chút luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải, theo bản năng kéo ống tay áo Mạc Ly, không ngờ lại kéo vào chỗ
không, nam nhân phía trước sớm đã đi lên đón, trên mặt luôn lạnh nhạt xa cách ẩn ẩn có thể thấy tươi cười.
Thu Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác một hồi lâu, trong lòng chua xót đến không được, tâm tư vốn định biểu thị công khai chủ quyền đột nhiên cũng không muốn nữa, nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu thấy hắn vui vẻ đến thế…
“Nhuyễn Nhuyễn… Nhuyễn Nhuyễn!”
“Sao… Làm sao vậy?” Thu Nhuyễn Nhuyễn phục hồi tinh thần mới phát hiện bọn họ đi tới trước mặt nàng.
“Không có việc gì.” Mạc Ly đạm mạc trả lời một câu, quay đầu giải thích với trưởng công chúa:
“Nhuyễn Nhuyễn rất ít gặp người khác, không biết lễ nghĩa, trưởng công chúa chớ trách.”
Trưởng công chúa không để ý, xua xua tay nói: “Không có việc gì.” Lại tò mò hỏi: “Phu nhân vì sao không rời mũ có màn che?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa định trả lời, bị Mạc Ly chen vào: “Canh giờ không còn sớm, trưởng công chúa có thể bắt đầu rồi.”
“Thật ra, cũng không thể để bá tánh chờ lâu.” Trưởng công chúa nói, khóe miệng tươi cười phai nhạt vài phần, xoay người phân phó cung nhân bắt đầu.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đứng ở trong một góc nhìn hai người sóng vai đứng chung vai, nhịn không được rơi nước mắt, kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, Mạc Ly từ đầu đến cuối chỉ coi nàng là muội muội, nếu không sao lại nhiều năm như vậy vẫn không cùng phòng với nàng.
Cũng đúng, có ai đi thích nàng một quan tài tử, trên mặt còn có dị, nếu không phải ân tình của cha, hắn cũng sẽ không cưới nàng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn cắn cắn môi, khả năng mình chính là sao chổi, nàng bát tự thái âm, lại là quan tài tử, trời sinh m Dương Nhãn, dễ trêu chọc vật âm tà, loại thể chất đặc thù này, nếu rời khỏi hắn, sợ là sẽ chết thực thảm.
Thu Nhuyễn Nhuyễn cau mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn là xuất gia tu hành thích hợp nhất với thể
chất của nàng, trong lòng tính toán đi chỗ nào xuất gia mới tốt, kinh thành thì nàng không suy xét, vẫn nên về am Bạch Thủy ở quê, ngày lễ ngày tết còn có thể đi viếng mồ mả cho cha mẹ.
Chờ bọn họ phát xong bụi lư hương, phía chân trời đã trắng lên, Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn bọn họ thu thập đồ vật, vội vàng đứng lên, yên lặng
theo phía sau Mạc Ly.
Mạc Ly hành lễ với các vị quý nhân, liền đi ra cửa cung, không cần quay đầu lại, hắn biết Thu Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn đi theo phía sau hắn.
Hai người thái độ như vậy làm mọi người không hiểu, lại thấy trưởng công chúa bước nhanh theo sau, nói với Mạc Ly: “Bổn cung cũng ra cung về phủ công chúa, đồng hành cùng quốc sư.”
Mạc Ly nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hơi hơi gật đầu, giơ tay làm tư thế mới.
Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng đi theo sau bọn họ, cúi đầu nhìn vạt áo hai người một xanh một đỏ, khăn trong tay đã bị nàng siết đến không thành hình dáng, không ngăn được nghĩ mình đây tính là gì? Đâu phải là phu nhân của hắn, đến thị nữ cũng không xứng, càng giống một du hồn đi theo hắn.
Nghe bọn họ cười nói, trong lòng Thu Nhuyễn Nhuyễn càng thêm chua xót, bọn họ một đường nói nhiều bằng nàng và hắn nói cả nửa tháng.
Hắn và nàng ở chung buồn đến giống khúc gỗ, nửa ngày không có một câu, mỗi lần nàng lấy hết can đảm bắt lời với hắn, phần lớn hắn không trả lời, cũng không biết là giọng nàng quá nhỏ, hay là hắn cố ý làm bộ không nghe thấy.
Càng nghĩ Thu Nhuyễn Nhuyễn càng cảm thấy hai người còn dây dưa tiếp là không cần thiết, duy nhất làm nàng đầy ngập luyến tiếc do dự chính là nàng hòa li hắn rồi sau đó gặp nguy hiểm.
Cái lý do này làm nàng có chút khinh bỉ mình, cảm thấy mình thật là ích kỷ.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đắm chìm trong tự hỏi, không chú ý sau đó bọn họ nói gì, mãi đến khi lên xe ngựa mới phản ứng lại, trưởng công chúa cũng lên xe với bọn họ.
Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng cúi đầu, nghe thấy trưởng công chúa hỏi: “Phu nhân lên xe ngựa cũng không bỏ mũ có màn che sao?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn vội lắc đầu, còn không kịp mở miệng nói chuyện, đã bị Mạc Ly tiếp lời:
“Tiện nội trên mặt có tật, sợ kinh hách trưởng công chúa.”