Bị nàng tập kích bất ngờ, Vân Y Phi theo bản năng vươn tay ôm lấy nàng, chỉ sợ không cẩn thận làm nàng bị thương.
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhưng lại nói ra những lời chính trực kia, hắn dở khóc dở cười, cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi nàng, dịu dàng nói, “Mọi chuyện luôn có ngoại lệ, mà muội là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời của ta.
Ngay khi ta quyết định ôm muội vào trong vòng tay, thì đó cũng là thời điểm đánh dấu số phận hai ta không thể chia lìa."
Thượng Quan Yên Uyển nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng ấm áp, tay chân lại càng quấn chặt lấy hắn, nũng nịu nói, "Thì ra, huynh đã tham luyến sắc đẹp của muội từ mười năm về trước."
Lưu quang chợt lóe trong mắt Vân Y Phỉ, khẽ cười nói, "Không, khi đó, người tham luyến sắc đẹp không phải là ta, mà là muội, Uyển Uyển à. Khi ấy muội vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, vậy mà đã dõng dạc tuyên bố sẽ cưới quốc sư về nhà.”
Khuôn mặt Thượng Quan Yên Uyển đỏ bừng cả lên, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, còn mạnh miệng, "Muội mặc kệ, muội nói lời này từ hơn mười năm trước rồi, huynh dù muốn hay không cũng phải gả cho muội."
Vân Y Phỉ khẽ cười, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng của nàng, thanh âm mềm mại như nhung, “Người đã là của muội rồi, còn có cái gì là không thuộc về nữa đâu.”
Thượng Quan Yên Uyển chỉ cảm thấy "Ầm" một tiếng, máu toàn thân như dồn hết lên mặt, hai tay ôm lấy cổ hắn, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong cổ hắn.
Vân Y Phi dùng chóp mũi ngửi nhẹ tóc của nàng, âu yếm xoa xoa, cười nói, “Uyển Uyển, ta không nghĩ tới sau khi sống lại, tính tình của muội lại thay đổi nhiều như vậy.
Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy, thật đúng là khó có thể tưởng tượng Quách Bình công chúa kim tôn ngọc quý của Đại Đoan triều lại chạy chân trần, bám lấy người khác như một con khỉ nhỏ."
Thượng Quan Yên Uyển toàn thân đỏ bừng, giống như tôm bị nấu chín, thật ra nàng cũng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ thay đổi thành như vậy. Tuy nhiên, thay đổi này nàng chỉ biểu hiện ra trước mỗi mình hắn mà thôi.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Tròng mắt nàng khẽ đảo, hơi ngửa đầu ra sau, cắn vành tai hắn, "Vậy huynh thích ai, muội trước đây hay muội hiện tại?"
Vân Y Phỉ chỉ cảm thấy bên tai hơi đau, sau đó cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, vỗ mông nàng một cái, giống như đang trừng phạt nàng, trả lời, "Chỉ cần là Uyển Uyển, ta đều thích. Thích muội ngày xưa, lại càng thích muội hiện tại.
Ngày xưa, trong mắt muội không có ta, trong lòng lại càng không có ta, cho nên chỉ là thích một chút.
Còn hiện tại, tất cả trong mắt muội chỉ có ta, trong tâm thì chỉ có mình ta, yêu ta rất nhiều, Uyển Uyển, điều này càng làm ta thích muội hơn.
Thực ra ta là một người ích kỷ, luôn cảm thấy khi muội yêu ta hết lòng, ta sẽ lại càng yêu muội nhiều hơn, cho nên ta mới càng thích muội hiện tại."
Thượng Quan Yên Uyển được hắn dỗ dành, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nhìn thấy trong mắt hắn lúc này chỉ tràn đầy sự cưng chiều.
Hai gò má hơi ửng hồng, trong mắt gợn sóng, nàng lại hôn lên môi hắn, cố ý làm khó dễ nói, "Được rồi, vậy huynh thích muội hiện tại ở điều gì?"
Vân Y Phỉ nhìn tiểu nha đầu nghịch ngợm đang làm nũng trong lòng mình, nheo đôi mắt dài hẹp lại, trầm tư một lúc, hắn nói, “Uyển Uyển của hiện tại, có lúc thuần hậu đáng yêu, có đôi khi lại ngay thẳng bộc trực, có đôi khi lại giải phóng thiên tính. Những điều trái ngược đó càng khiến ta thích muội hơn.
Ta ước gì có thể đem nàng hòa vào máu thịt của mình, trở thành một phần không thể tách rời, từ nay về sau, trong ta có muội trong muội có ta.”
Trên mặt thoáng hiện vài vệt phiếm hồng, Thượng Quan Yên Uyển nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Con ngươi của nàng đảo một vòng, nàng ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói, “Y Phỉ ca ca, tối hôm qua không phải hai ta đã trong huynh có muội trong muội có huynh rồi sao?”