Ánh ban mai xuyên qua bóng tối, hé lộ bình minh, ánh sáng màu vàng len lỏi qua những nét chạm khắc trên ô cửa sổ khiến chúng trở nên mơ hồ, biến thành những đốm sáng mờ nhạt vương trên sàn nhà màu ngọc bích.
Vân Y Phỉ nằm yên lặng trên giường, hai tay từ từ giơ lên, trên không trung vẽ ra những đường nét khuôn mặt của nữ nhân đang nằm trong ngực mình, tay áo bào bằng lụa nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn nà.
Chợt, như cảm nhận được hơi thở ấm áp đang phả vào mặt mình, Thượng Quan Yên Uyển cảm thấy một trận nhộn nhạo toàn thân, tiến thẳng tới trái tim khiến nàng cảm thấy thổn thức vô cùng.
Nàng mở mắt ra, đột nhiên bị sắc đẹp của người trước mặt làm cho sững sờ, hai tròng mắt giống như bị thôi miên, không thể dời đi được.
Nàng nằm nghiêng, chỉ thấy một sợi tóc che đi đôi mắt của Vân Y Phỉ, khiến hắn sinh ra một loại mị hoặc, giống như hoa mẫu đơn gặp sương sớm, kiều diễm nở rộ.
Thượng Quan Yên Uyển nhìn hắn, một thanh âm điên cuồng gào thét trong lòng nàng, hắn là của ta, thân thể hắn là của ta, trái tim hắn là của ta, tất cả đều là của ta.
Thấy nàng không hề báo trước mà mở mắt ra, Vân Y Phỉ cũng cảm thấy có chút sửng sốt, hai tay khựng lại giữa không trung, không biết là nên buông tay xuống hay là vẫn nên để như vậy, hắn đành mặc kệ cứ như vậy mà nhìn nàng.
Lúc này nàng mới vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt mộc mạc vẫn còn chưa trang điểm, chóp mũi thoang thoảng hương vị ngọt ngào, giống như quả mọng vào đầu mùa thu, tuy ngọt ngào nhưng vẫn mang theo một chút vị chua.
Một ý nghĩ kỳ lạ chợt nảy sinh trong lòng hắn, hắn rất muốn cắn nàng một cái.
Nhưng đáng tiếc, không chờ hắn kịp làm gì, người nằm trong vòng tay hắn đã hành động trước.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Nhìn những ngón tay thon dài như ngọc của hắn, Thượng Quan Yên Uyển hoảng hốt nhớ lại lúc hắn vẽ bùa vào tối hôm qua, trong lòng nàng lại dâng lên một chút gì đó.
Khóe môi nàng nhẹ nhàng nhếch lên, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang treo lơ lửng của hắn, đặt lên môi, cắn nhẹ.
Vừa cắn ngón tay hắn, nàng vừa ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy mị ý, những lời âu yếm xuyên qua từ khe hở, "Chào buổi sáng, Y Phỉ ca ca, tối qua huynh ngủ có ngon không?"
Hắn cảm thấy mình như đang bị quấy rối, nhưng cảm giác tê dại từ đầu ngón tay này lại rất chân thật, sự tê dại ấy lại truyền khắp cơ thể hắn.
Nhìn thân ảnh kiều tiểu đang cố tình gây sự, trong lòng hắn chợt cảm thấy ngọt ngào, hắn ôm nàng vào lòng, lại áp nàng vào trong lồng ngực, giọng lười biếng đầy thỏa mãn nói, "Uyển Uyển, muội thật nghịch ngợm."
Nhân cơ hội ôm lấy eo hắn, Thượng Quan Yên Uyển đem mặt dán trước ngực hắn, lắng nghe nhịp điệu của hai trái tim đan xen vào nhau, cảm thấy như cả hai đang từ từ hòa vào làm một. Đó là một loại cảm giác tuyệt diệu không thể diễn tả, khiến nàng tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
Một tay vân vê mái tóc của nàng, Vân Y Phỉ giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói, "Uyển Uyển, ngày hôm qua khi muội đi gặp Thái tử, có phải đã bí mật cùng hắn mưu đồ chuyện gì hay không?"
Bỗng nhiên, Thượng Quan Yên Uyển từ trước mặt hắn hơi ngồi dậy, nghi hoặc nhìn hắn. Hắn làm sao biết được vậy? Nàng mặc dù biết người quốc sư này vẫn luôn rất lợi hại, nhưng hắn sẽ không đọc tâm thuật chứ, đúng không?
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, hắn liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, cười khẽ, “Hôm qua ta xem bói cho Ngụy quốc công, phát hiện tử vi của hắn đã có biến hóa.
Muốn thay đổi vận số của một người, trừ khi có điều gì đó bất thường xảy ra.
Nhưng hiện tại, ngoại trừ ta và muội thì tất cả mọi người đều không có ký ức về tiền kiếp, bọn họ chỉ có thể từng bước từng bước tiếp tục mà thôi.
Nếu có điều gì đó thay đổi thì cũng sẽ chỉ là từ một người trong chính chúng ta thúc đẩy, không phải sao?
Bứt dây động rừng, lúc này chúng ta giống như đang chơi một ván cờ với mọi người vậy, đôi khi chỉ cần chạm nhẹ một chút, cả ván cờ sẽ có biến hóa long trời lở đất."
Sự nghi hoặc trong mắt Thượng Quan Yên Uyển dần dần biến mất, nàng không có ý định giấu diếm hắn, đoán chừng nếu nàng muốn giấu chỉ sợ là có giấu cũng không được.
Nàng giống như một con mèo con, dụi nhẹ đầu vào trước người hắn, "Muội không định giấu huynh, chỉ là muội cảm thấy thời cơ còn chưa tới thôi."