Tim Thượng Quan Yên Uyển run lên, gò má càng thêm ửng đỏ, hai tròng mắt mù mịt gợn sóng, tựa như rơi vào dải ngân hà, có dòng chảy sáng chói ẩn dấu.
“Y Phỉ ca ca, kiếp trước muội nhất định là mắt mù tai điếc, vì sao không thấy huynh tốt?”
Vân Y Phỉ nhìn nàng, đôi lông mày thanh tú và đôi mắt trong veo, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, “Không, Uyển Uyển, là ta không tốt, không có dũng khí tìm muội. Nếu ta can đảm một chút, không bị số phận của mệnh cô tinh trói buộc, có lẽ kết cục đã không như vậy.”
Hai tay Thượng Quan Yên Uyển càng ôm chặt lấy cổ hắn, dường như nghe được hô hấp của hắn, “Y Phỉ ca ca, chúng ta đem đoạn kí ức kia quên đi.”
Vân Y Phỉ lật ngược nàng lại, ánh mắt chợt lóe lên, rồi chuyển chủ đề, hỏi,“Vừa rồi lúc muội bước vào, sắc mặt hình như không được tốt, có chuyện gì vậy?”
Thượng Quan Yến Uyển hơi suy tư, nhẹ giọng nói, “Hôm nay, muội đến phủ thái tử, gặp được hoàng huynh và tẩu tẩu, nhớ lại một số chuyện cũ.”
Lông mày Vân Y Phỉ hơi nhướng lên, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước, hắn cúi đầu, áp sát chóp mũi nàng, hoà cùng hơi thở của nàng, “Uyển Uyển, không phải lỗi của muội.”
Từ khi thấy Trịnh Bội Lan, Thượng Quan Yên Uyển giống như sợi dây đàn bị căng, lúc này nghe thấy lời hắn nói, “Phanh” một tiếng liền đứt, rốt cuộc cũng là không nhịn được.
Nàng ngửa mặt dịu dàng, đôi mắt long lanh ngấn nước, bi thương nhìn hắn, dường chờ đợi an ủi, “Nhưng mà Y Phỉ ca ca, khi nghĩ đến đứa trẻ chưa chào đời kia, lòng muội lại đau đến mức không thể thở nổi.”
Vân Y Phỉ hôn đi từng giọt nước mắt trên mặt cô, thanh âm tràn ngập sự thương xót, “Uyển Uyển, bây giờ chuyện gì cũng chưa xảy ra, hãy coi quá khứ như một giấc mộng đi. Bây giờ muội đã trọng sinh, cũng nên tỉnh mộng rồi, đừng hành hạ bản thân, ta sẽ đau lòng.”
Thượng Quan Yên Uyển ôm cổ hắn, đôi mắt đẫm nước chứa đựng sự cô đơn, tầm nhìn mơ hồ.
Nàng khóc như một đứa trẻ, rồi quật cường nhìn hắn, chuyên chú như vậy, ỷ lại như vậy, chỉ liếc mắt một cái, liền cảm thấy mình từ trong địa ngục thoát ra, trong lòng bàn tay ấm lên.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Vân Y Phỉ cố lý làm phân tán sự chú ý của nàng, không muốn nàng vì quá khứ mà rơi lệ, nói,“Uyển Uyển, muội không phải để cho ta dạy muội vẽ bùa sao? Hôm nay, muội thấy thế nào? Có hứng thú không?”
Thượng Quan Yên Uyển không hiểu dụng ý của hắn, hàng mi dài đọng nước mắt, vẫn mỉm cười gật đầu.
Vân Y Phỉ lập tức dừng bước, xoay người đi về phía thư phòng.
Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Yên Uyển bước vào thư phòng của hắn, nàng nhảy xuống khỏi người hắn, đi một vòng từ trái sang phải, nhìn một chút.
Tuy kiếp trước nàng có đến cũng Đông Thăng vài lần, nhưng bởi vì quan hệ của hai người là không quen biết, thậm chí còn khó mở lời, huống chi là bước vào thư phòng.
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy nơi này thật mới mẻ, mọi nơi đều lịch sự tao nhã.
Hành lang thư phòng treo đầy đèn cung đình được chạm khắc tinh xảo, thư phòng được trải thảm mềm mại, một góc bày lư hương lưu ly bằng đồng, làn khói nhẹ lượn lờ, toàn bộ thư phòng đều tràn ngập một loại không khí ấm áp và hơi thở ấm áp.
Án thư của hắn không lớn, bên trái trang trí một cái bình hai tai hoa màu xanh, bên trong đang cắm mấy cành hoa lê, bên phải bài biện nến hoa văn đồng cao nửa người.
Thượng Quan Yên Uyển vươn đầu ngón tay vuốt ve mấy bông hoa lê nở rộ trên cành, cười duyên ra tiếng, “Y Phỉ ca ca, hoa lê của huynh cũng không tồi.”
Vân Y Phỉ đã ngồi xuống ghế, vẫy tay gọi nàng, “Uyển uyển, muội lại đây.”