Xuân U và Thu Khinh cùng liếc nhìn nhau, thấy dáng vẻ đau khổ của Thượng Quan Yên Uyển, tuy rằng trong lòng vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, nhưng chung quy vẫn thương nàng nhiều hơn, nhẹ nhàng đấm chân cho nàng, không nói lời nào nữa.
Thượng Quan Yên Uyển vừa mới về tới cửa cung Trùng Hoa, Hạ Băng đã đi ra đón, cười nói, “Công chúa, quốc sư đại nhân vừa mới phái người đem tới đây tặng vài thứ đồ tốt.”
Quốc sư đại nhân?
Thượng Quan Yên Uyển sững sờ, sau đó trong mắt lóe lên tia sáng, tựa như sau đêm dài bôn ba, cuối cùng nhìn thấy được ánh mặt trời, đáy lòng ấm áp, sức sống lần nữa lại tràn về.
“Ngươi vừa nói là quốc sư đại nhân? Quốc sư trở về cung Đông Thăng rồi sao?”
Hạ Băng gật đầu chắc nịch, “Đúng vậy, công chúa, hôm nay vừa qua giờ ngọ quốc sư đại nhân đã trở về cung Đông Thăng, còn đặc biệt…”
Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Yên Uyển chưa kịp bước chân vào cửa cung Trùng Hoa, đã xoay người chạy ra ngoài.
Hạ Băng nhìn bóng lưng chạy nhanh như bay kia, đứng sững sờ ở cửa, lẩm bẩm nói, “Công chúa, có chuyện gì vậy? Người muốn đi đâu?”
Xuân U cùng Thu Khinh nhìn thấy Thượng Quan Yên Uyển chạy như bay ra ngoài, cũng chạy theo ra, kêu lớn sau lưng nàng, “Công chúa, công chúa, người đi chậm một chút!”
Thượng Quan Yên Uyển đầu cũng không quay lại, trực tiếp phất phất tay, chỉ nói một câu, “Các ngươi không cần đi theo.”
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Xuân U với Thu Khinh nghe vậy, đứng sững sờ tại chỗ, khom người, thở phì phò, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vô cùng ngỡ ngàng.
“Công chúa đang đến cung Đông Thăng, có đúng không? Tại sao phải sốt ruột như thế? Chẳng lẽ có việc gì gấp cần tìm quốc sư đại nhân sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Cho dù là việc gấp, nhưng sao người có thể không mang theo một người nào đi theo bên cạnh hầu hạ? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?”
“Có lẽ là sợ quấy rầy quốc sư đại nhân, dù sao việc quốc sư đại nhân thích yên tĩnh, cũng là chuyện mọi người đều biết, toàn bộ cung Đông Thăng nhiều nhất cũng chỉ có hai người hầu hạ mà thôi.”
“Nói chung ta cảm thấy gần đây công chúa rất kỳ lạ, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện lúc trước người kể sao?"
“Có lẽ công chúa đã có suy tính của người.”
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Uyển chỉ cảm thấy như bị thiêu đốt đến tận tâm can, sự đau đớn sôi trào trong thân thể, hiện giờ chỉ có một người duy nhất có thể khiến nàng bình tĩnh lại, chính là hắn.
Trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, ta muốn gặp hắn, hiện tại, bây giờ, ngay lập tức.
Không biết có phải tâm linh tương thông hay không, thời điểm Thượng Quan Yên Uyển chạy đến cung Đông Thăng, vừa vặn nhìn thấy Vân Y Phỉ đang đứng trong viện.
Trước mặt hắn có một cây lê, đóa hoa tuyết trắng dày đặc rũ xuống nơi đầu ngọn cây, một trận gió thổi qua, hương thơm tỏa từng cơn ngào ngạt, hoa rơi lả tả.
Vân Y Phỉ vẫn như cũ, một thân áo bào nguyệt sắc, hắn đứng dưới tàng cây, mặc cho hoa bay tán loạn, giống như một bức tranh thủy mặc thanh đạm tao nhã.
Một tay Thượng Quan Yên Uyển vịn vào khung cửa, bởi vì chạy quá nhanh, hơi khom lưng xuống, há miệng thở phì phò, khuôn mặt chuyển sang màu hồng nhạt diễm lệ.
Nàng nhìn hắn chăm chú, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, chỉ còn lại duy nhất một mình hắn đứng ở nơi đó, đứng thẳng đón trăng sáng, áo trắng gợi khói sương.
“Y Phỉ ca ca ~”
Thượng Quan Yên Uyển thấy hắn quay đầu lại, mở miệng gọi hắn, phá vỡ đi sự yên lặng kia.
Vân Y Phỉ nghe được tiếng bước chân quen thuộc, vội vàng quay đầu, liền thấy khuôn mặt nhỏ ửng hồng của nàng, tay vịn lên cửa lớn đỏ như son.
Trái tim hắn run lên, không kìm được bước nhanh về phía trước, ôm nàng vào trong lồng ngực, “Uyển Uyển, sao muội lại tới đây?”
Thượng Quan Yên Uyển ôm lấy thân thể ấm áp của hắn, những đau khổ đang tràn lan khắp người nàng trong thoáng chốc đã được xoa dịu, quả nhiên, hắn chính là thuốc giải của nàng.
Nàng giương mắt nhìn hắn, ở trong đôi mắt triền miên của hắn, chỉ phản chiếu hình bóng của nàng, trong lòng bồi hồi không thôi.
Đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, cố ý thẹn thùng làm nũng, “Y Phỉ ca ca trở về cung Đông Thăng, tất nhiên muội muốn là người đầu tiên đến thăm, chẳng lẽ, huynh không nhớ muội một chút nào sao?"
Cánh môi hồng nhạt như hoa đào mấp máy mấy cái, từng làn hương thơm bay qua chóp mũi, đó là một loại cám dỗ không thể tả.