Sau hôm đó Bạch Nguyệt Minh đã bắt tay vào việc viết sách ngay lập tức, lúc này cậu không viết thể loại bá đạo tổng tài nữa mà chuyển sang chuyện tình giữa một vị hoàng tử với một thường dân.
Cậu cũng không đổi bối cảnh truyện thành tự do yêu đương mà giữ nguyên hệ thống phân phối hôn nhân như thực tại. Vị hoàng tử trong đó yêu thầm một người dân bình thường trong đế quốc, người thường dân đó vẫn có bối cảnh giống quyển sách trước, vừa mềm mại vừa đáng yêu, chỉ khác ở chỗ tin tức tố của cậu ta thơm nhất trong đế quốc, khiến alpha cả nước phải điên cuồng.
Hoàng tử không màn đến gia thế địa vị mà chọn omega này để kết đôi, cuối cùng hắn lên làm đức vua, xóa bỏ hệ thống phân phối hôn nhâm để mọi người có thể đi tìm chân ái của đời mình, kết cục viên mãn.
Bạch Nguyệt Minh viết xong lại cảm thấy không ổn lắm, lỡ bị người ta nhìn ra chuyện này có liên quan đến Lý Hàn Trạch rồi làm hại hắn thì phải làm sao?
Bạch Nguyệt Minh định xóa để viết lại, nhưng sau khi Lý Hàn Trạch đọc sơ qua bản nháp của cậu thì hắn lại bảo cậu cứ tiếp tục viết, “Có nhiều hoàng tử như vậy, ai cũng chực chờ ngôi vị của ông ta đấy thôi. Đức vua sẽ không nghĩ đến anh đầu tiên, cho dù có nghi ngờ thì cũng không có bằng chứng để bắt anh.”
Bạch Nguyệt Minh vẫn còn hơi lo lắng, cậu quyết định chuyển bối cảnh thành một nước khác mới yên tâm viết tiếp.
Lý Hàn Trạch vẫn luôn theo dõi tiến độ, Bạch Nguyệt Minh viết đến đâu hắn sẽ đọc đến đó.
Cốt truyện lần này so với cốt truyện của quyển kia còn muốn Mary Sue hơn, nếu là người khác viết chắc chắn hắn sẽ không đọc nổi. Nhưng đối với Bạch Nguyệt Minh thì có tình yêu bổ trợ, hắn cảm thấy cậu viết cái gì cũng hay, đợi cậu viết xong hắn cứ như vậy đem đi in liền.
Sau khi hoàn tất khâu in ấn, hắn cầm đến mấy quyển cho Bạch Nguyệt Minh xem. Cậu vốn tưởng rằng những thứ sản xuất chui như vậy thì chất lượng sẽ không được trau chuốt nhiều, nhưng lúc cầm được sản phẩm lại phát hiện sách được in rất rõ ràng, tranh minh họa ngoài bìa cũng phát họa rất tốt hình ảnh hoàng tử với thường dân, chỉ cần thấy ảnh của hai người thôi là muốn mua ngay một quyển rồi.
“Sách đẹp quá, nhưng làm sao bán ra ngoài đây?” Bạch Nguyệt Minh không tự tin về bản thân lắm, nhỡ người khác đọc không thích còn muốn mắng chửi cậu thì làm sao bây giờ?”
“Trước tiên bán cho mấy tinh cầu xung quanh đây.” Lý Hàn Trạch rất tâm đắc với phi vụ này, “Sau đó quảng cáo sang những tinh cầu khác nữa, nói là người ở tinh cầu kia viết.”
“Người ở tinh cầu khác á…” Bạch Nguyệt Minh lớn chừng này rồi còn chưa được gặp người ở tinh cầu khác, lúc trước ở trường cậu chỉ lướt qua một người, rất tiếc chỉ là trợ giảng cũng không dạy lớp của cậu.
“Lúc trước anh có nói là dẫn em đi Trái Đất chơi, còn đi được nữa không ạ? Anh thất nghiệp rồi, nhà mình còn tiêu xài hoang phí như vậy sao được. Hay là sau này mình mua một cái phòng nhỏ nhỏ ở thôi, nhà lớn tốn tiền điện lắm. Quần áo cũng hạn chế mua lại, mấy ngày trước anh lại mua cho em thêm mười mấy bộ, em không mặc hết được đâu.”
“Em đừng lo, tiền anh kiếm được đến hiện tại đủ để mình hoang phí cả đời. Huống chi ba anh không hỗ trợ anh thành lập công ty, bây giờ muốn chặt đứt nguồn kinh tế của anh thì cũng phải cho anh một ít để khóa miệng lại chứ.” Lý Hàn Trạch lắc đầu cười, “Tuy rằng chưa đưa mấy trăm triệu bồi thường nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến mấy bộ quần áo của em cả.”
“Mấy trăm triệu…” Bạch Nguyệt Minh ngẫm nghĩ, “Xem ra sự bần cùng làm sức tưởng tượng của em bị hạn chế rồi, em viết vị hoàng tử kia cũng giàu có ghê lắm nhưng tổng tài sản thì chỉ có mấy nghìn vạn thôi, so với hiện thực thì hắn ta quá nghèo.”
….
Bạch Nguyệt Minh nghĩ rằng những quyển sách đó phải chờ rất lâu mới được truyền về trong nước, kết quả mấy ngày nay cậu đi học đã nghe thấy có người đang thảo luận về sách của cậu. Bạch Nguyệt Minh nhủ thầm, alpha mà cũng đọc thể loại sách này á?
Cậu âm thầm dỏng tai nghe trộm, nghe thấy những người đó bảo gần đây vợ của bọn họ đang đọc sách này, hơn nữa còn rất nghiện, bọn họ bị bắt đọc, lại còn bị ép học thuộc mấy đoạn hội thoại trong sách nữa!
Bạch Nguyệt Minh nghe đám sinh viên than khổ, sợ bọn họ đi tố cáo mình nhưng khi quay qua lại phát hiện biểu cảm của tất cả đều rất ngọt ngào, rốt cuộc là sao?
Bạch Nguyệt Minh đi qua khách sáo nói, “Các cậu đang nói sách gì đó? Kể mình nghe với.”
Các bạn cùng lớp ai cũng thích Bạch Nguyệt Minh hết, sủng cậu lên tận trời, nên cậu đến tham gia cuộc trò chuyện không ai lảng tránh cả.
Hai alpha nọ trực tiếp nói tên sách cho cậu, còn oán giận than thở với Bạch Nguyệt Minh thêm lần nữa.
Bạch Nguyệt Minh không đoán được liệu các alpha có thích những quyển sách như vậy hay không, bèn cố ý nói: “Haizz, chồng mình ngày nào cũng đọc quyển này, còn kể đi kể lại tình tiết trong đó cho mình nghe, phiền muốn chết."
Ai mà không biết chồng của Bạch Nguyệt Minh là Lý Hàn Trạch. Lý Hàn Trạch không chỉ có tiền mà còn là hoàng tử, vô cùng có địa vị, mọi người nghe nói alpha xuất sắc như thế cũng đọc quyển sách này, vậy những alpha bình thường như bọn họ có thích đọc thì cũng không xấu hổ cho lắm. Bọn họ sôi nổi kể mấy tình tiết hấp dẫn trong sách cho Bạch Nguyệt Minh nghe, bảo cậu về nhà nhất định phải đọc thử.
Bạch Nguyệt Minh vui vẻ hết cả ngày, về đến nhà đã bi bô với Lý Hàn Trạch. “Em tưởng alpha không thích đọc mấy thể loại yêu đương sến súa này chứ.”
Không biết Lý Hàn Trạch đang xem thư từ gì mà thấy Bạch Nguyệt Minh tiến vào liền khép máy tính lại, “Sao alpha lại không được đọc sách tiểu thuyết? Em kỳ thị giới tính à.”
“...” Bạch Nguyệt Minh bon chen ngồi lên đùi Lý Hàn Trạch, bắt lấy tay hắn để Lý Hàn Trạch ôm cậu, “Em cứ nghĩ alpha các anh chỉ thích đọc báo, xem thời sự, bàn chuyện quốc gia đại sự thôi, còn mấy chuyện yêu đương nhăng nhít thì alpha sẽ không thích.”
“Không thích?” Lý Hàn Trạch ôm eo Bạch Nguyệt Minh, lấy cằm cọ tóc cậu, “Không thích thì sao lại thương em mỗi tối được?”
Bạch Nguyệt Minh đỏ mặt, cảm thấy hơi xấu hổ, nhọ giọng nói một câu, “Rõ ràng là anh chỉ thích làm thôi, có liên quan gì đến em đâu.”
“Sao lại không liên quan?” Lý Hàn Trạch nhẹ nhàng hôn một cái lên tai cậu, “Không phải em thì không được đâu.”
Bạch Nguyệt Minh bị hắn hôn đến ngứa ngáy, rụt người trốn sang một bên, “Hôm nay anh nói chuyện ngả ngớn quá vậy?”
Bạch Nguyệt Minh nghi ngờ mở máy tính ra, phát hiện Lý Hàn Trạch đang mở một trang web, trong đó đang bàn về mấy tình tiết tán tỉnh trong quyển sách của cậu!
“Anh đọc mấy cái này không phải là vì…”
“Ừm.” Lý Hàn Trạch kéo người vào trong lồng ngực, “Không nghiên cứu kĩ càng một chút thì sao hiểu được trong lòng em đang nghĩ gì.”
“...” Bạch Nguyệt Minh không biết vì sao nhưng cậu cảm giác giọng điệu của hắn hôm nay rất kỳ lạ, quả nhiên là học từ sách ra, “Không phải anh nói em nghĩ gì đều viết hết lên mặt sao? Bây giờ sao lại nói không hiểu em rồi?”
“Cái đầu nhỏ này có nhiều thứ như vậy, sao anh chỉ nhìn qua mà biết hết được?” Lý Hàn Trạch bế cậu đặt lên bàn, “Vậy để anh xem xem bên trong em rốt cuộc có cái gì nào.”
Bạch Nguyệt Minh ngồi lên bàn xong liền biết ý đồ của Lý Hàn Trạch, cậu đỏ mặt đẩy hắn ra, “Chưa ăn cơm chiều nữa mà.”
Lý Hàn Trạch chống một tay lên bàn, chậm rãi tới gần, Bạch Nguyệt Minh bị tin tức tố của hắn bao vây đến mềm nhũn cả người, không khống chế được thân thể nằm ngửa ra bàn.
Lý Hàn Trạch nhéo mặt cậu một cái, “Vận động trước rồi ăn mới ngon.”
“Nói xằng nói bậy.”
….
Bạch Nguyệt Minh không ngờ sách bán chạy như vậy, hầu như những người mà cậu quen mỗi người đều có một quyển. Hơn nữa, học tỷ cũng phát sách cho các thành viên trong xã đoàn, lúc họp có thảo luận sơ qua một chút.
Bạch Nguyệt Minh vô cùng tò mò, giơ tay đặt câu hỏi, “Chị ơi, sách này toàn viết ba cái chuyện tình yêu sến súa mà sao ai cũng đọc vậy ạ?”
Học tỷ nói: “Bởi vì nội dung của nó khá mới lạ, độ phổ biến cũng rất lớn. Trước kia có sách chỉ đề cập một ít đến vấn đề này thôi mà mới bán mấy quyển đã bị tóm về rồi, sau đó không ai dám viết nữa. Nhưng người này lại bán được nhiều bản như vậy mà mãi không bị bắt, xem ra tương đối ghê gớm đó.”
“Đúng vậy.” Một thành viên khác nói, “Đã thế còn viết về hoàng tử soán vị, tình tiết này cũng dám viết không chừng là do hoàng tử nào biên soạn rồi!”
Bạch Nguyệt Minh sợ tới mức mồ hôi túa ra như nước, cậu sợ Lý Hàn Trạch bị bại lộ.
“Cũng không chắc là do hoàng tử làm đâu, nếu thật như vậy thì hẳn phải bị bắt từ lâu rồi…”
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nói không chừng hoàng tử này còn biên soạn sách ngay trong hoàng cung, đức vua nhất định sẽ không ngờ được người bên cạnh mình sẽ dám làm loại chuyện này.”
Bạch Nguyệt Minh nhếch nhếch môi, “Chắc đức vua cũng đề phòng tất cả những người bên cạnh mình rồi.”
Có rất nhiều người tán thành ý kiến đó, “Ông ta xấu xa như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn thủ tiêu ổng. Nếu là do hoàng tử viết thì tốt rồi, tôi khẳng định người này có thể thay thế đức vua bây giờ.”
Bạch Nguyệt Minh càng nghe càng kinh hãi, cậu nghĩ rằng phân phối hôn nhân chỉ bất lợi với omega mà thôi, bởi vì alpha không phải sinh con, cũng sẽ không vì phải sinh con mà bị buộc dừng việc học tập. Hôn nhân dưới chế độ này omega phải chịu đựng rất nhiều khổ sở, không ngờ đến alpha cũng bức xúc không kém. Xem ra ai cũng khao khát được tự do lựa chọn bạn đời của mình.
Sau khi Bạch Nguyệt Minh về nhà, cậu ngay lập tức báo cho Lâm Thiếu Ngải tình hình hiện tại. Bên Lâm Thiếu Ngải đã nhận được tin tức rồi, bảo cậu hãy cố viết thêm một quyển nữa.
Bạch Nguyệt Minh nghĩ ngợi, “Hay là đợi thêm một thời gian nữa đi, anh cứ luôn cảm giác có chuyện sắp xảy ra…”
Sách này bán chạy như vậy mà vẫn chưa bị đức vua phát hiện, rốt cuộc là Lý Hàn Trạch quá giỏi hay có một cái bẫy đang đợi bọn họ tự chui vào?
Quả nhiên, tối hôm đó cậu nhận được điện thoại từ mẹ của Lý Hàn Trạch, tóm lại là bọn họ cuối tuần này phải về bên đấy ăn cơm.
Kể từ khi Lý Hàn Trạch dẫn cậu về nhà lần đầu tiên cho đến nay, bọn họ không có bị kêu trở về thêm lần nào nữa, cho dù là ngày lễ hay sinh nhật của Lý Hàn Trạch cũng không có ai gọi về. Lần này chắc chắn có chuyện rồi.
Cậu chạy đi hỏi Lý Hàn Trạch, “Ba anh có phải phát hiện được cái gì rồi không? Cách cuối tuần còn có hai ngày nữa thôi, hay mình dọn đồ chạy đi anh?”
“Không sao đâu.” Lý Hàn Trạch bình tĩnh hơn cậu nhiều, “Bọn họ sẽ không làm gì anh đâu, nếu phát hiện thì đã trực tiếp tới cửa bắt người rồi.”
“Vậy mình còn về được không anh?” Bạch Nguyệt Minh ngồi ở trên giường, hai chân hoảng loạn bấu vào nhau, trong lòng rối như tơ vò, “Lỡ bọn họ tìm được bằng chứng rồi bắt anh lại thì sao? Có khi ăn cơm chỉ là cái cớ thôi!”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Lý Hàn Trạch bắt lấy hai chân đang khua loạn xạ của cậu lại, “Vậy em đừng đi nữa, nói em có thai rồi, cho dù anh có chuyện gì thì bọn họ cũng không làm gì em đâu.”
“Có cái gì?” Bạch Nguyệt Minh hết hồn, nhìn biểu cảm nghiêm túc của hắn cậu còn tưởng mình thật sự có thai.
“Ba tháng sau nếu vẫn yên bình thì nói em bị sảy, còn lần sau bị nghi ngờ nữa thì lại nói em có thai tiếp.”
Bạch Nguyệt Minh: “…”