Lý Hàn Trạch thương lượng xong xuôi với trường học để Bạch Nguyệt Minh không cần đến trường nữa, trực tiếp ở nhà ôn tập.
Bạch Nguyệt Minh còn tưởng rằng học ở nhà nhất định sẽ rất nhẹ nhàng, thời gian cực hình mỗi buổi sáng sẽ biến thành thời gian ngủ nướng thẳng cẳng. Nhưng mới 5 giờ rưỡi sáng cậu đã bị Lý Hàn Trạch đào từ trong chăn ra, Bạch Nguyệt Minh xiêu xiêu vẹo vẹo vắt trên người Lý Hàn Trạch cọ loạn, làm nũng nói: "Cho em ngủ chút đi mà."
"Còn 100 ngày nữa là thi đại học rồi."
"Anh ác như quỷ vậy đó!" Bạch Nguyệt Minh bị hắn mạnh mẽ kéo đi rửa mặt, vác ra ngoài chạy bộ.
Tuyết bên ngoài còn chưa tan, Bạch Nguyệt Minh tò tò đi theo sau Lý Hàn Trạch, "Tốt xấu gì cũng để em ăn sáng rồi hẳn chạy chứ!"
"Ăn xong mới chạy thì về lại đói bụng tiếp." Lý Hàn Trạch chạy vòng lại, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Minh, "Không được làm biếng."
"Anh đúng là quỷ mà! Vì tiết kiệm đồ ăn sáng mà để em vác cái bụng đói chạy bộ!" Bạch Nguyệt Minh không thèm chạy, chơi xấu nằm ườn trên tuyết quẩy lung tung, "Bớ người ta bạo lực gia đình!"
Lý Hàn Trạch ẵm cậu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ bị gió lạnh thổi đỏ bừng, "Tỉnh chưa?"
"Ừm." Bạch Nguyệt Minh thấy hắn lạnh mặt, cũng không dám làm càn quá độ, nhưng vẫn lầm bầm, "Tự nhiên mới sáng sớm kêu em đi chạy bộ. Omega yếu ớt là trời sinh, cứ cho là anh bắt em phải luyện tập đi, em cũng không biến thành như anh được đâu, hơn nữa..."
Bạch Nguyệt Minh chọc chọc cánh tay rắn chắc của Lý Hàn Trạch, "Hơn nữa anh thích omega lực lưỡng hả? Nếu omega mà giống alpha sẽ bị cười vô mặt đó, Lâm Thiếu Ngảu lúc nào cũng bị người ta chỉ trỏ hết."
"Tôi muốn em tỉnh táo để tí nữa học bài không bị mất tập trung." Lý Hàn Trạch phủi tuyết trên người cậu, "Em cũng cười nhạo Lâm Thiếu Ngải à?"
"Sao em lại cười em ấy được? Em với em ấy là bạn tốt." Bạch Nguyệt Minh biết Lý Hàn Trạch ghét những người kì thị omega, vừa rồi cậu vô tư nói như thế không biết có chọc hắn mất hứng không nữa.
Bạch Nguyệt Minh lén lút quan sát nét mặt của hắn, phát hiện hắn không có tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, "Thật ra em thấy em ấy cũng đẹp trai lắm, lại còn thông minh nữa, nhưng hiện tại em ấy kết hôn rồi, tiếc ghê..."
Cậu thật sự cảm thấy tiếc, nếu Lâm Thiếu Ngải là alpha, chắc chắn sau này sẽ gặt hái được nhiều thành tựu. Nhưng cậu ấy là omega, không chừng đến cánh cửa đại học cũng không bước vô được.
"Đi thôi, về ăn sáng." Lý Hàn Trạch không nói nữa, dẫn cậu về, tự tay làm đồ ăn sáng cho cậu.
Lúc bấy giờ Bạch Nguyệt Minh đang xem hắn làm sandwich, móng vuốt nhỏ không đứng đắn thỉnh thoảng bóc vụn đồ ăn, "Anh thích omega như Lâm Thiếu Ngải hả? Em nói cho anh nghe, dù anh có thích omega như vậy thì em cũng không muốn trở thành giống vậy đâu."
"Biết rồi, em làm biếng như vậy, lười vận động, cả đời chắc cũng chỉ cao bao nhiêu đó thôi." Lý Hàn Trạch vỗ vào cái tay đang lấy trộm cà chua của Bạch Nguyệt Minh, "Chờ tôi làm xong đã. Em đói thì uống sữa trước đi."
"Em không uống, anh khen omega khác trước mặt em, tức no rồi!" Bạch Nguyệt Minh thở phì phì xoay người không để ý tới hắn, còn bởi vì Lý Hàn Trạch nói cậu lùn mà cố ý thẳng sống lưng, nhón chân lên.
"Tôi khen khi nào? Rõ ràng là em khen người ta đẹp trai. Xem ra trí nhớ của em có vấn đề rồi, chắc phải bồi bổ thêm."
"Anh, anh ngoài miệng không khen nhưng trong lòng có, không được, anh phải đền bù cho em." Bạch Nguyệt Minh bĩu môi nhìn hắn, "Hôn em một cái nếu không giận hoài luôn."
"Anh nhanh đi, thầy sắp đến rồi."
"Không hôn không ăn, không học luôn."
Bạch Nguyệt Minh cũng không biết tại sao bản thân đột nhiên lại thấy uất ức như vậy, trực giác nói cho cậu rằng Lý Hàn Trạch thích omega như Lâm Thiếu Ngải, ghét bỏ omega nhu nhược như cậu. Nhưng cậu không thấy mình có gì không tốt, thế nên Bạch Nguyệt Minh liền rơi vào rối rắm giữa tự thay đổi mình hay làm Lý Hàn Trạch thay đổi.
Lý Hàn Trạch xoa cái đầu đau nhức, "Sáng sớm em đừng có quậy được không? Em như vậy..."
Lý Hàn Trạch nói được một nửa thì dừng lại, hắn cảm thấy chuyện ngu xuẩn nhất là nói đạo lý với Bạch Nguyệt Minh, đành thỏa hiệp cúi người hôn một cái trên mặt cậu, "Được chưa?"
Bạch Nguyệt Minh được như ý muốn xong lại càng ngày càng buồn bã, đôi mắt bắt đầu ướt, "Em như vậy khiến anh rất phiền rất mệt đúng không?"
"Không có, là tôi không lựa lời, là tôi sai." Lý Hàn Trạch thấy cậu khóc liền đau lòng, ôm cậu lên đùi để dỗ dành, tự tay đút ăn, "Cố gắng học tốt, chờ em thi đậu tôi dẫn em đi tuần trăng mật, chịu không?"
"Vậy anh thích omega lực lưỡng hay thích em?" Bạch Nguyệt Minh vẫn thở phì phì khoanh tay nhìn hắn, "Em là vợ anh, anh chỉ được thích em, em như thế nào thì anh phải thích thế đó, biết chưa?"
"Biết rồi biết rồi, tới, há miệng." Lý Hàn Trạch đưa sandwich đến bên miệng cậu, muốn lấy đồ ăn lấp kín cái miệng nhỏ kia lại.
Bạch Nguyệt Minh cắn một miếng, tiếp tục nói: "Anh làm cho có lệ. Không được, hôn cái nữa."
Lý Hàn Trạch cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ đã nhai đồ ăn còn chưa chịu yên phận, hết sức hấp dẫn, làm người ta không khỏi muốn nếm thử xem có ngọt hay không.
Lúc trước hắn mang Bạch Nguyệt Minh về nhà là vì bị bộ dáng vừa yếu ớt đáng thương vừa đáng yêu mềm mại này mê hoặc. Ai ngờ sau này mới phát hiện tính tình Bạch Nguyệt Minh là kiểu hắn không thích nhất, nhưng lại không nỡ đuổi người đi.
Sau khi gặp được Bạch Nguyệt Minh hắn mới biết, hóa ra hắn cũng là cái loại người nông cạn dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc.
Qua một lúc lâu Bạch Nguyệt Minh không thấy hắn trả lời, lại ngửi thấy mùi tiền thoang thoảng, "Anh, tin tức tố của anh..."
Bạch Nguyệt Minh nhịn không được ra sức ngửi, "Thơm quá! Đột nhiên phóng tin tức tố, là muốn cùng em..."
Lý Hàn Trạch che mũi cậu lại, "Ngoài ý muốn thôi, tự em ăn đi."
Hắn không ngờ ngay lúc này mình lại có cảm giác, vội vàng buông Bạch Nguyệt Minh ra, rời khỏi phòng ăn.
Bạch Nguyệt Minh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hắn, cắn sandwich, "Anh ấy làm sao vậy?"
Cả ngày hôm đó Bạch Nguyệt Minh cũng không được nhàn rỗi, bị Lý Hàn Trạch tìm tám ông thầy vây quanh bắt học bài.
Trước kia đi học ở trường, một lớp nhiều học sinh như vậy, cậu thơ thơ thẩn thần cũng sẽ không bị phát hiện. Nhưng bây giờ tận tám giáo viên nhìn một mình cậu, thở cũng không dám thở mạnh.
Học suốt đến 9 giờ rưỡi tối cậu mới về phòng, mệt mỏi ngã uỵch xuống giường, cơm chiều cũng không muốn ăn.
"Mệt muốn chết, ông xã, mát xa cho em." Bạch Nguyệt Minh lẩm bẩm gọi Lý Hàn Trạch.
Lý Hàn Trạch thấy cậu mệt như vậy cũng xót, nhưng tại thời điểm mấu chốt hắn không thể xiêu lòng được, đành phải chiều theo Bạch Nguyệt Minh xem như đền bù.
Hắn nghe Bạch Nguyệt Minh kêu la thảm thiết, buông văn kiện trong tay ra đến bóp vai cho cậu. Lúc bóp vai ánh mắt luôn mất khống chế nhìn cần cổ trắng như tuyết của Bạch Nguyệt Minh, muốn cắn một cái.
Hắn hốt hoảng đổi chỗ khác, xoa cánh tay cánh chân cậu. Nhưng mà cánh tay cánh chân của Bạch Nguyệt Minh cũng mềm vô cùng, xoa một hồi, tâm tư Lý Hàn Trạch lại có biến.
Gần đây không hiểu tại sao hắn luôn không khống chế được ý nghĩ muốn tiếp xúc thân thể với Bạch Nguyệt Minh nhiều hơn. Cứ như vậy sớm muộn gì cũng có chuyện.
"Sao im re rồi?" Bạch Nguyệt Minh quá thoải mái, phát hiện người bỏ đi đâu mất cũng không có sức chạy đi tìm, đôi mắt lim dim tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cậu thấy trong phòng có thêm cái ghế mát xa.
Bạch Nguyệt Minh: "..."
Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, 7 giờ 10, Lý Hàn Trạch không gọi cậu dậy.
Bạch Nguyệt Minh mặc quần áo đàng hoàng, lết cái thân mệt lừ xuống lầu, ngáp liên tục. Lý Hàn Trạch với Lâm Thiếu Ngải đang bàn chuyện gì đó trong phòng ăn, thấy cậu đến hai người lập tức dừng lại.
Hành động đó khiến cậu không thoải mái, nhịn không được hỏi, "Hai người đang nói gì vậy?"
"Không có gì." Lý Hàn Trạch kéo ghế cho cậu, "Thấy hôm qua em mệt quá nên tôi thương lượng với giáo viên một chút, sau này 8 giờ mới học."
"Em ấy là giáo viên à?" Bạch Nguyệt Minh không để Lý Hàn Trạch thành công lảng sang chuyện khác, tiếp tục tra hỏi, "Hai người mới nói gì đó? Sao em lại gần thì không nói nữa?"
Lâm Thiếu Ngải cười cười với cậu, kéo cánh tay cậu, "Anh nghĩ lung tung cái gì, em đang nói chuyện của Lý Thư, hôm nay anh ấy bị bệnh, xin nghỉ thì chỉ có phụ huynh mới xin được."
Thật vậy à? Bạch Nguyệt Minh luôn cảm thấy hai người nọ có cái gì là lạ, đặc biệt là hôm qua Lý Hàn Trạch còn nói thích omega lực lưỡng, chẳng lẽ...
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hàn Trạch: "Tôi không có nói! Tôi không thích lực lưỡng mà!"
Lâm Thiếu Ngải: "Em không có lực lưỡng! Em chỉ cao thôi!"
Lý Thư bị bệnh: "Tôi muốn ly hôn!"
Chời ơi tội nghiệp em bé Lý Thư của toi ghê:))) mới đầu còn thấy tội mà giờ vừa tội vừa thấy buồn cười í =))))